Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 623: Tôi có thể cho anh



Cháu ông cụ Vu tên Vu Lạc, năm nay ba mươi tuổi nhưng vô công rồi nghề, làm gì cũng hỏng.

Bình thường hắn chỉ biết đua đòi, lúc hết tiền là tìm ông cụ Vu đòi.

Ông mà không cho, hắn liền bán đồ trong nhà.

Vốn dĩ nhà cũng còn ít đồ ít tiền nhưng đã bị Vu Lạc bán sạch sẽ.

“Cậu, cậu…”

Lúc này Vu Lạc hoảng hốt nhìn Diệp Thiên. Vừa rồi hắn cũng đã ra sức lắm rồi, sao có thể bị tên tiểu tử này dùng một tay ngăn lại như vậy được.

Trong chốc lát, Vu Lạc cảm thấy chột dạ.

“Dù có thế nào cũng không được đánh ông mình.”

Trong lòng Diệp Thiên không biết có thứ cảm xúc gì trỗi dậy. Anh chỉ thấy thật bi thương.

“Liên quan gì tới cậu?”

Vu Lạc cố kiềm chế nỗi sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đánh người của tôi, người ngoài như cậu có tư cách mà xen vào à?”

“Bây giờ cậu ra tay như vậy rồi thì có phải là tôi có thể cho rằng cậu chuẩn bị đánh tôi không?”

“Nhà tôi giết gà cho cậu ăn, cậu lại còn dám đánh tôi. Còn có cái đạo lý gì ở đây nữa không? Còn có vương pháp nữa không? Có tin tôi tìm người trong thôn đến đây xem ai đúng ai sai không?”

Vu Lạc nói liền mấy câu, đổi đen thành trắng, giống như thể kẻ vô tội là hắn vậy.

Ngược lại, Diệp Thiên lại trở thành kẻ ác độc vô đạo đức.

Diệp Thiên nghe vậy thì tức giận rồi bật cười: “Vậy anh muốn thế nào thì kết thúc việc này?”

Vu Lạc thấy Diệp Thiên thì không hề ra tay, trong lòng còn thầm thấy nhẹ nhõm. Thế rồi hắn đảo con mắt rồi lập tức lên tiếng: “Thấy cậu hống hách như vậy, đến tôi mà còn đánh, vừa rồi còn doạ tôi. Dù gì cũng phải bù chi phí tổn hại tinh thần, tính tổng cộng ra thì cũng tới một trăm nghìn tệ.”

“Tiểu Lạc, mày…”

Ông cụ Vu nghe vậy thì tối sầm mặt lại. Vừa rồi hắn nói mười nghìn tệ ông đã kinh ngạc lắm rồi. Thế mà bây giờ hắn còn dám mở mồm nói một trăm nghìn tệ.

“Ông già, ông hoảng hốt cái gì?”

Vu Lạc bĩu môi: “Hai người bọn họ là người ngoài, chắc chắn không thiếu tiền. Ông im miệng đi.”

Tôi có toan tính của mình.

Thực ra phương án rất đơn giản. Cho dù là bao nhiêu tiền thì cũng phải trả giá. Vấn đề nằm ở nếu đòi ít tiền thì cuối cùng lúc trả giá chắc chắn nhận về ít tiền.

Nếu như đòi nhiều thì cuối cùng khi trả giá sẽ nhận được về nhiều hơn. Chí ít thì trong thôn Lý Gia hắn chỉ xếp sau người phụ trách thôn mà thôi.

Diệp Thiên từ đầu tới cuối vẫn cố gắng kiềm chế. Bây giờ thấy Vu Lạc nói con số một trăm nghìn tệ thì cau mày. Một trăm nghìn tệ đối với anh chẳng là gì. Nhưng, loại người tham lam tới mức vô độ thế này quả thực khiến người ta khó chịu.

Vu Lạc nghĩ xằng nghĩ bậy hồi lâu, thấy Diệp Thiên không trả lời liền hắng giọng: “Sao nào? Không muốn đền tiền à?”

“Nếu không rút được tiền ra thì cũng không phải không còn cách nào khác.”

“Ví dụ như … dùng người để cọc.”

Vu Lạc đột nhiên nói mấy câu này.

Diệp Thiên nghe xong đột nhiên nhếch miệng: “Đề nghị này không tồi.”

“Ha ha, vậy sao? Tôi cũng thấy cái đề nghị này vô cùng hay.” Vu Lạc tự nói câu này rồi chỉ vào Bạch Tử U: “Vậy lấy cô ta ra cọc, dù gì thì ngoài cậu ra cũng chỉ có cô ta có thể cọc được thôi.”

“Tại sao không phải lấy tôi ra để đặt cọc?” Diệp Thiên hỏi.

“Cậu hỏi thế không thấy thừa à?” Vu Lạc trở mặt: “Tôi có thế nào cũng không thể cần một thằng đàn ông cọc cho mình chứ?”

“Vả lại, cũng vừa hay tôi còn thiếu một cô vợ. Nếu như trong vòng ba ngày mà cậu không lấy ra được một trăm nghìn tệ đưa cho tôi thì cô gái đặt cọc này phải làm vợ tôi.”

Nói tới cuối, Vu Lạc nuốt nước miếng, sau đó xoa xoa hai tay, để lộ ra bộ dạng khốn khiếp chuẩn bị lại gần Bạch Tử U.

Mục đích cuối cùng của hắn là Bạch Tử U.

Một cô gái xinh đẹp thế này, nếu là vợ của Vu Lạc hắn đây thì hắn thà mười ngày hay nửa tháng không ra khỏi cửa, cứ thế ở trên giường.

Có một cô gái thế này làm vợ, cuộc sống sau này của hắn chắc chắn sẽ sung sướng hoan lạc như tiên.

Bạch Tử U lạnh lùng nhìn hắn rồi lật bàn tay. Một con dao găm xuất hiện. Đương lúc cô chuẩn bị ra tay thì ông cụ Vu đã tiến lên trước ngăn thằng cháu của mình lại. Ông khổ sở lên tiếng: “Tiểu Lạc, cháu đừng có mê muội nữa. Hai vị này là ân nhân của nhà chúng ta. Sao cháu có thể làm vậy được? Cháu làm như vậy là có lỗi với người trong thôn, có lỗi với người bà đã mất, có lỗi với ông. Còn nữa, nếu bố cháu biết được việc này thì e rằng sẽ cảm thấy nhục nhã thay đấy.”

“Ông đứng nói với tôi về hai con chó đó nữa.”

Mới đầu Vu Lạc nghe thấy ông cụ Vu nói thì còn ngây ra, nhưng cuối cùng nghe tới cuối, hắn bực bội ra mặt.

“Cháu…”

Ông cụ Vu còn định nói gì nữa nhưng Vu Lạc đã ngắt lời: “Ông im miệng lại, còn dám nói về hai cái ngữ bỏ đi hưởng phúc riêng kia trước mặt tôi à?”

Ông cụ Vu lên tiếng, nhưng lại không biết trả lời lại thế nào.

Việc này quả thật là lỗi sai của bố mẹ Vu Lạc.

Bọn họ đã rời khỏi thôn ba mươi năm trời rồi, cũng bằng chừng ấy tuổi của Vu Lạc.

Có thể nói, từ sau khi Vu Lạc sinh ra mới được mấy năm, bố mẹ hắn đã bỏ nơi này mà đi.

Đừng nói là Vu Lạc, mà đổi thành người khác thì cũng sẽ tức tối cả thôi.

Lúc này Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo: “Một trăm nghìn tệ phải không? Tôi có thể đưa cho anh.”

“Cái gì?”

Vu Lạc vốn dĩ còn đang tức tối, đột nhiên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy thì lập tức định thần trở lại, sau đó hắn nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khó hiểu: “Cậu nói đưa cho tôi một trăm nghìn tệ?”

“Phải, một trăm nghìn tệ là chuyện nhỏ, chỉ sợ là anh không dám nhận.” Diệp Thiên gật đầu nói.

“Ồ.”

Vu Lạc nghe vậy thì bật cười: “Tiểu tử, có lẽ cậu không biết tôi là ai nhỉ? Ở thôn Lý Gia này chẳng có việc gì mà Vu Lạc tôi không dám làm, huống hồ chỉ một trăm nghìn tệ, sao tôi có thể không dám nhận được?”

“Cho dù cậu đưa cho tôi nhiều hơn thì tôi cũng dám nhận.”

“Chỉ sợ là cậu không có nhiều tiền như vậy rồi đang giả bộ thôi.”

Thế nhưng mặc dù mồm thì nói thế, có điều đôi mắt hắn lại để lộ ra sự mong mỏi khó cưỡng.

Một trăm nghìn tệ đấy.

Nếu như thật sự để hắn lựa chọn một trăm nghìn tệ và Bạch Tử U thì đương nhiên hắn sẽ chọn một trăm nghìn tệ.

Có một trăm nghìn tệ rồi thì ngày nào cũng có thể thay hết cô gái nọ tới cô gái kia lên giường với hắn.

Mặc dù không bằng Bạch Tử U nhưng hắn thắng ở chỗ sẽ có nhiều gái theo.

“Tử U, đưa cho tôi.”

Diệp Thiên nói với Bạch Tử U xong, cô liền rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra đưa cho anh.

Mắt Vu Lạc sáng rực lên.

“Không được đâu, không được…”

Ông cụ Vu cuống lên, vội vàng khuyên Diệp Thiên rút thẻ ngân hàng về.