Lãng Tích Hương Đô

Chương 387: Sau một hồi vật lộn vất vả



Chu Cường và Tiếu Phương hai thằng lúc này mới giật mình kinh hãi kêu lên: "Hầu Sơn!"

Ba người bọn họ chới với nhau cũng đã được mấy năm rồi, nên quan hệ giữa bọn họ cũng khá là khăng khít, thân thiết hơn cả anh em ruột trong nhà, nhưng ai ngờ lúc này bọn chúng lại gặp phải tình cảnh éo le như vậy? Cả hai vội vã chạy đến bên người Hầu Sơn, tên sát thủ lúc này thừa cơ liền giơ chân lên đạp thẳng vào người của Chu Cường và Tiếu Phương, làm cho hai người bị đá văng sang một bên rồi ngã gục xuống dưới sàn, sau đó tên sát thủ liền chạy như điên dại ra phía ngoài cửa.

Mấy thằng đàn em lúc đầu vốn định đứng xem trò vui, làm gì có ai ngờ được tình hình lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy.

Tất cả đều giật mình kinh hãi, chờ đến khi cả lũ kịp phản ứng trở lại thì tên sát thủ kia đã xông thẳng vào phía bọn chúng, cả lũ không kịp nghĩ ngợi nhiều liền chắn người lên trước chặn đường đi của tên sát thủ lại, rồi vung tay đấm thẳng vào ngực của đối phương.

"Bùm…Bùm…!"

Lại hai tiếng súng nữa nổ lên đanh thép, có hai thằng đàn em chưa kịp phản ứng gì thì lưng của chúng đã bị đục thêm một lỗ, máu tươi từ đó phun thẳng ra ngoài, cả hai loạng choạng một hồi rồi ngã bịch xuống sàn tắt thở ngay tại chỗ.

Những thằng đàn em khác thì sợ đến tái mặt, không ngờ ngoài cửa lúc này vẫn còn kẻ địch, bây giờ trước sau bị đánh úp, nếu như để cho trong ngoài kết hợp thì e rằng cả lũ ất ơ ma cà bông này sẽ bị hội sát thủ làm thịt mất. Thế là cả lũ đều đưa mắt lên nhìn nhau, trong đó có bốn thằng ất ơ liền bất kể sống chết cầm dao xông thẳng vào thằng sát thủ chém lấy chém để, còn những tên ất ơ còn lại cùng lúc xông thẳng ra ngoài để ngăn cản tên sát thủ đứng ngoài ập vào bên trong.

Đứng bên ngoài cửa lúc này là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ vest cách điệu giáng vẻ phong nhã, khí thế phi phàm, xem ra cũng là một nhân vật khá thành công trên đường đời, vậy nhưng trong tay của ông ta lúc này là một họng súng đen ngòm, trên nòng súng lúc này vẫn còn có ngọn khói bốc lên, chứng tở rằng ông ta cũng là một tên sát thủ, và chắc chắn một điều rằng ông ta là đồng lõa với ba tên sát thủ ở trong phòng. Vậy nhưng, để tránh việc rủi ro nên ông ta không ở chung với ba tên kia, chính vì vậy mà không bị mấy thằng đàn em trong nhóm Hồ Điệp bang phát hiện, và bây giờ sự xuất hiện của ông ta là vô cùng quan trọng.

Mấy thằng đàn em lúc này múa dao xông thẳng ra ngoài đối mặt với người đàn ông trung niên này, rồi không nói không rằng bổ luôn xuống đầu ông ta mấy nhát dao.

Người đàn ông trung niên thấy vậy liền nhếch mép cười nhạt, định nổ súng bắn hạ mấy thằng đàn em, thì bỗng nhiên ông cảm thấy sau lưng có vật gì đó chạm vào, bỗng nhiên ông cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cả thân hình của ông phút chốc bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Người đàn ông trung niên này thất sắc kinh hãi vô cùng, vội vã quay đầu ra nhìn thì thấy một người trẻ tuổi đang mỉm cười với ông ta, nụ cười của hắn lúc này đẹp tựa thiên sứ, làm cho người ta cảm thấy khoan khoái lạ thường, nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Ngoài hành lang căn bản là không hề có người, lẽ nào hắn có phép thần thông biến hóa thoắt ẩn thoắt hiện? Người đàn ông trung niên kia không hề phòng bị được chiêu này, kinh hãi vã mồ hôi như tắm, ông định bóp cò thì bỗng cảm thấy cổ tay tê nhức, thì ra cánh tay của ông đã bị bàn tay của đối phương chộp lấy bẻ ngược lên trên.

"Pằng…!" Một viên đạn từ họng được súng bắn ra, găm thẳng lên phía trần nhà, trần nhà bây giờ thủng một lỗ đen sì, bụi từ trong đó rơi xuống lả tả.

Người thanh niên kia không phải ai khác mà chính là Lâm Bắc Phàm.

Hắn cũng không biết rằng nhóm sát thủ này có bốn người, mà cứ tưởng nhóm này chỉ có ba người thôi, chính vì lo cho bọn đàn em của mình gặp nguy hiểm nên đã âm thầm trà trộn vào bên trong này, nhưng khi vào đến đây thì phát hiện ra người đàn ông trung niên này từ phòng bên cạnh chui ra nổ súng, hắn thấy vậy liền vội vã chạy lên ngăn lại.

Lâm Bắc Phàm lúc này mỉm cười nói: "Đã đến đây rồi thì đừng đi nữa, ở lại đây luôn đi!"

Lâm Bắc Phàm nói xong hơi dùng lực ở tay, đối phương lập tức kêu lêu thảm thiết, một tiếng vỡ vụn giòn tan vang lên, cánh tay trái của người đàn ông trung niên đã bị Lâm Bắc Phàm bẻ gẫy, khẩu súng trong tay của ông ta rơi bịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi toát ra như suối, điều này chứng tỏ ông ta đang chịu đựng một sự đau đớn giày vò đến cùng cực. nguồn TruyenFull.vn

Tên sát thủ còn lại trong phòng lại cứ tưởng là bên ngoài có người đến cứu viện, trong bụng mừng húm, vậy nhưng ai ngờ sự việc lại thay đổi đột ngột như thế, còn gã cũng đã bị mấy thằng đàn em vây lại vào giữa, thể lực của gã cũng đã dùng đến cạn kiệt khó mà có thể duy trì thêm được nữa. Thế là tên sát thủ liền vội vã lùi lại phía sau rồi xông thẳng về phía của Chu Cường.

Chu Cường khó khăn lắm mới lồm cồm bò dậy được thì bỗng nhiên thấy tên sát thủ kia lao thẳng về phía mình, hắn ngay lập tức nở một nụ cười cay độc, rồi nhanh tay rút luôn khẩu súng dắt ở trong cạp quần của mình ngắm thẳng vào chân tên sát thủ nổ súng.

"Pằng…pằng…pằng…pằng…!"

Chu Cường lúc này đang căm hận đối phương bắn chết Hầu Sơn nên ra tay rất tàn độc, bắn liền tù tì mấy phát súng liền, mấy viên kẹo đồng liên tiếp găm thẳng vào bắp chân của tên sát thủ.

Tên sát thủ kia cách Chu Cường không đến năm bước chân, gã vốn định tóm lấy Chu Cường để rời khỏi đây, nhưng bây giờ lại bị đối phương tặng cho mấy viên kẹo đồng vào chân làm cho đôi chân của gã máu me be bét, xương lòi cả ra ngoài, kêu lên một tiếng thất thanh rồi đổ gục xuống sàn.

Chu Cường thấy vậy cười nhạt rồi đi đến bên người tên sát thủ kéo lê các xác của gã ra ngoài cửa.

Khi hắn đi đến bên xác của Hầu Sơn thì bỗng nhiên Hầu Sơn choàng tỉnh dậy cầm lấy khẩu súng bắn thẳng về phía tên sát thủ, tên sát thủ nhất thời bị bắn hai phát mắt trợn ngược lên trắng dã tắt thở tại chỗ.

"Mày muốn hãm hại Chu Cường hả, đừng có nằm mơ!" Hầu Sơn đứng đó ngửa mặt lên trời cười như điên dại.

Những người khác trông thấy Hầu Sơn vẫn bình yên vô sự thì cảm thấy kinh ngạc vô cùng, tất cả đều nhốn nháo lật lưng hắn ta ra xem xem hắn có bị làm sao không. Khi Hầu Sơn đưa lưng lại cho mọi người xem thì thấy lỗ thủng trên người hắn nhưng lại không thấy máu chảy ra, điều này làm cho ai nấy cũng đều phải kinh ngạc.

Chu Cường suýt chút nữa thì tức đến hộc máu mồm, bản thân hắn khó khăn lắm mới bắt sống được một thằng nhưng giờ lại bị Hầu Sơn bắn chết, hắn tức giận chạy thẳng đến bên Hầu Sơn quát: "Hầu Sơn, mày là thằng khốn, sao mày lại bắn chết nó hả? Mày không biết là tao muốn bắt sống nó sao?"

"Vớ vẩn! Chu Cường, nếu như không phải là tao thì mày đã chết từ lâu rồi!"

Hầu Sơn tức đến nổ đom đóm mắt, hai mắt trợn ngược lên hùng hổ nói với Chu Cường.

"Cái gì? Đánh chết tao hả?"

Chu Cường nghe vậy thì sững người lại một lúc, đưa mắt ra nhìn tên sát thủ, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng vì trong tay của tên sát thủ lúc này là một con dao găm, dường như tên sát thủ này muốn đâm từ sau lưng hắn. Chu Cường chợt hiểu ra vấn đề liền quay sang Hầu Sơn nịnh nọt nói: "Khi nãy may mà có mày, nếu không thì tao chắc về chầu các cụ rồi!"

Hầu Sơn nghe vậy thì vô cùng đắc ý, lắc lắc đầu mỉm cười nói: "Tao, Hầu Sơn, bây giờ là ân nhân cứu mạng của mày, mày về sau phải báo đáp tao cho nó cẩn thận, hay là hôm nay tao và mày đi tìm hai em xinh đẹp vui vẻ một chút, mày thấy thế nào?"

Hầu Sơn nói xong liền khoác tay lên vai thằng bạn rồi đưa mắt ra nhìn đám đàn em đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn hắn.

Tiếu Phương lúc này cũng xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt mọi người lên tiếng hỏi: "Này, con khỉ! Mày có phải là người nữa không hả? Lúc nãy rõ ràng là tao đã trông thấy mày ăn kẹo đồng rồi cơ mà, sao vẫn chưa chết hả? Mau cởi áo của mày ra xem bên trong áo của mày có cái gì mà biến thái quá vậy!"

Hầu Sơn nghe Tiếu Phương nói vậy thì lại cười lên như điên dại, đắc ý nói: "Cái này gọi là cẩn tắc vô áy náy! Tao lần nào hành động mà chẳng cẩn thận, không ngờ lần này sự cẩn thận của tao lại may mắn cứu mạng tao hố hố hố!"

Hắn nói xong liền cởi áo xuống, bên trong đúng là có gắn hai miếng thép, cũng không dầy lắm khoảng độ hai ba milimet mà thôi. Cái này dùng để bảo hộ vùng ngực và lưng của hắn, tuy cái này đối với những loại vũ khí sát thương với quy mô lớn thì chẳng có tác dụng gì mấy, nhưng đối với mấy loại súng lục thông thường thì cũng không đến nỗi nào. Chính vì vậy mà mặc dù sau lưng của hắn có thủng một lỗ nhưng lại không làm hắn bị thương.

Chu Cường và Tiếu Phương hai người lúc này mới giơ ngón tay cái của mình ra khen Hầu Sơn: "Mày được lắm, chiêu độc như thế này mà cũng nghĩ ra được, về sau bọn tao phải học tập mày làm thêm một bộ áo giáp lót ở bên trong mới được!" Sau đó cả lũ bọn chúng đều quay sang người đàn ông trung niên vừa bị Lâm Bắc Phàm bắt được cười lên một cách khả ố.

Người đàn ông trung niên kia thấy mình đánh tập kích bất ngờ như vậy mà vẫn không giết được đối phương thì tức đến hộc máu mồm, suýt chút nữa thì nhảy chồm lên chửi bậy. Nhưng ông ta lúc này đã bị Lâm Bắc Phàm chế ngự, khó mà thoát thân được, làm gì còn sức đâu mà phát tiết nữa cơ chứ? Ông ta lúc này hổ thẹn đến mức đầu gục xuống như con gà rù, chỉ muốn đập đầu vào miếng đậu hũ nào đó chết đi cho rảnh nợ.

Lâm Bắc Phàm thấy ba thằng đàn em của mình là Chu Cường, Hầu Sơn và Tiếu Phương vẫn bình yên vô sự thì cũng yên tâm phần nào, sau đó hắn liền đưa tay lên vẫy ba thằng này lại nói: "Bây giờ đã đến lúc chúng ta rút khỏi đây rồi, đưa ba các xác của ba thằng sát thủ kia và mấy cái xác của mấy đứa đàn em dọn ra chỗ khác! Những đứa nào hy sinh rồi thì nhớ đưa tiền cho gia đình nó, còn những người khác thì bồi bổ thêm hai ngàn tệ tiền viện phí! Cộng thêm những đứa vẫn còn sống trong cuộc chiến này thưởng thêm mỗi người mười ngàn tệ, còn việc ăn chơi đập phá ba ngày ba đêm thì cứ theo kế hoạch mà làm!"

"Đa tạ lão đại! Đa tạ lão đại!" Mấy thằng đàn em còn lại nghe Lâm Bắc Phàm nói mà cảm động đến rơi nước mắt.

Lâm Bắc Phàm cùng với mấy thằng ất ơ trong Hồ Điệp bang vừa rời khỏi khách sạn, thì Long Thiên Hữu liền mệnh lệnh cho tất cả cảnh sát xông vào trong này, sau đó còn an ủi tất cả mọi người trong khách sạn, rồi giải thích rằng sự việc ban nãy là cuộc diễn tập của cảnh sát trong việc phòng chống tội phạm. Còn những phiền phức do cuộc diễn tập này để lại, thì bọn họ cảm thấy vô cùng có lỗi….v…v.. Sau đó ông ta nói một tràng giang đại hải bài diễn thuyết nhảm nhí. Nhưng trong cuộc tập kích này cảnh sát cũng thu được chiến lợi phẩm, đó là bọn họ bắt được hai tên buôn thuốc phiện, và một vị quan chức cao cấp đang vui vẻ với cô em ở đây, có thể nói thu hoạch này đối với bọn họ cũng không nhỏ chút nào.

"Lâm huynh đệ! Anh cũng hơi bị quá đáng rồi đấy! Anh thực hiện cả một cái nhiệm vụ to lớn như vậy, thế mà chẳng thấy đả động gì đến chúng tôi cả!" Số 15 là người trong đội hành động đặc biệt xông lên tới trước mặt Lâm Bắc Phàm bất mãn gắt lên.

Nhóm hành động đặc biệt lần này đến Nam Thành với mục đích là bắt bọn sát thủ, vậy nhưng khi bọn chúng vừa mới nghe ngóng thấy một chút động tĩnh thì sự việc đã được Lâm Bắc Phàm giải quyết xong rồi. Cả hai mươi thành viên ở trong nhóm lần này đã đi không một chuyến, điều này làm cho bọn họ cảm thấy bản thân mình đúng là một lũ ăn hại không hơn không kém.

Lâm Bắc Phàm nghe vậy thì cười híp cả mắt lại sau đó khoác tay lên vai mấy người quen ở trong nhóm nói: "Tôi lần này hành động chẳng qua vì sợ làm phiền đến các anh thôi mà! Ai mà chẳng biết các anh là những người tài giỏi thế nào, chỉ cần các anh ra tay một cái là làm gì còn ai sống sót được nữa! Chính vì vậy mà tôi mới đi đánh trận đầu tiên cho các anh, ai biết được rằng mấy thằng sát thủ đó lại kém cỏi như vậy, bọn tôi chỉ cho có mấy thằng đàn em ra mà đã giải quyết xong chuyện rồi, nếu như việc này để cho các anh ra tay, thì khác gì giết gà cầm dao mổ trâu cơ chứ? Đây này, chúng tôi vẫn bắt sống được một đứa, chờ chúng tôi tra hỏi xong thì sẽ giao cho các anh để các anh hoàn thành nhiệm vụ!"

Lâm Bắc Phàm nói xong liền đưa tay lên chỉ vào người đàn ông trung niên mà hắn vừa mới bắt được.

Số 15 nghe Lâm Bắc Phàm nói xong thì sướng đến phổng cả mũi, giết gà cần gì đến dao mổ trâu? Cái này chẳng khác gì hắn khen mình là người tài giỏi cả.

Thế là mấy người của số 15 liền cười lên đắc ý, bao nhiêu sự căm giận phút chốc đều tan thành mây khói, nhưng bọn họ vẫn còn nói đế thêm vào: "Chuyện này cũng có quan hệ ít nhiều với chúng tôi, nên chúng tôi cũng nên tham gia vào một chút!"

Lâm Bắc Phàm nghe vậy liền mỉm cười gật đầu nói: "Hay là để tôi hôm nay mời các anh một bữa gọi là tạ lỗi được không?"

"Cái này thì không cần đâu, Lâm huynh đệ anh khách khí quá, chúng ta là người trong một nhà cả mà!" Đám người của số 15 cười hềnh hệch nói.