Lâm Bắc Phàm sau khi ăn uống no say với thành viên tiểu đội hành động đặc biệt mấy giờ đồng hồ rồi mới dẫn mấy người đến Hồ Điệp bang, nơi giam giữ người đàn ông trung niên nước ngoài kia. Đây là một gian phòng nhỏ nằm cách biệt ở bên ngoài, rộng khoảng ba mươi mét vuông, có bốn, năm thằng đàn em thay phiên nhau canh chừng, hơn nữa trên người ông ta còn có hai mươi mấy sợi dây thừng quấn xung quanh, miệng bị nhét vải, đừng nói là sát thủ thông thường trong Địa Ngục Thiên Sứ, cho dù đó có là sát thủ cao cấp đi chăng nữa, thì dưới sự giám sát khắt khe ở một nơi nghiêm mật thế này, cũng không thể nào trốn thoát được.
Mấy người Lâm Bắc Phàm cũng biết được việc phân cấp sát thủ trong Địa Ngục Thiên Sứ từ tiểu đội hành động đặc biệt, tổng cộng được phân ra bốn đẳng cấp, xem ra hai lần ám sát mình này đều được coi là sát thủ cơ bản nhất, mặc dù bản lĩnh cũng phi phàm, nhưng không giống với những sát thủ nước ngoài khác, động một cái là trơi trò uống thuốc tự sát hay cài bom vào người nọ kia, vì vậy mà có thể đoán ra được thực lực của bọn chúng trong Địa Ngục Thiên Sứ chỉ được coi là những sát thủ bình thường mà thôi.
"Lão đại! Lão đại!"
Mấy tên đàn em gác cửa khi thấy hắn đi đến, thì lập tức cúi người chào hắn. Lâm Bắc Phàm liếc nhìn bọn chúng một cái, mặc dù bây giờ đã là hơn hai giờ sáng, nhưng không tìm ra được bất kỳ một sự buông lỏng nào trên khuôn mặt mệt mỏi dã dời của bọn chúng, không dám có lấy một chút sơ ý, chủ quan, chắc là Mộc Tiểu Yêu cũng đã cảnh bảo cho bọn chúng biết rằng thân phận của tên trung niên ngoại quốc không tầm thường rồi. Hắn mỉm cười rồi giơ tay vẫy vẫy bọn chúng lại gần nói: "Các chú vất vả rồi, đi nghỉ một chút đi, lát nữa tìm chị Tiểu Yêu, mỗi người lĩnh bốn trăm tệ tiền thưởng, bảo là anh nói thế!"
"Cái này... lão đại..." Mấy người bọn chúng nghe thấy hắn nói vậy thì mặc dù trên mặt vui mừng khôn xiết nhưng vẫn do dự nói.
Mấy người bọn chúng cũng chỉ là trông chừng người đàn ông ngoại quốc này mấy giờ đồng hồ thôi mà, thế mà có thể lĩnh được nhiều tiền thưởng như vậy thì quả là làm cho người ta phải kinh ngạc. Bọn chúng lại cứ tưởng Lâm Bắc Phàm chỉ là giỡn với bọn chúng cho vui thôi.
Lâm Bắc Phàm lập tức ha ha cười lớn, nói: "Anh không đến mức chỉ vì mấy đồng tiền vặt vãnh này mà lừa các chú đâu, thôi đi ra ngoài đi!"
Mấy tên đàn em cảm kích nói: "Cảm ơn lão đại!"
Bọn chúng cúi người chào Lâm Bắc Phàm rồi quay người lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Lúc này Lâm Bắc Phàm mới quay ra liếc nhìn người đàn ông trung niên ngoại quốc bị ném ở trên giường một cái, ánh mắt đối phương lộ rõ vẻ sợ hãi, thấy vậy hắn mỉm cười nói: "Ông không cần phải dùng ánh mắt đó để nhìn tôi đâu, kỳ thực là tôi chẳng có bất kỳ ác ý nào với ông cả!"
Ba người Chu Cường, Tiếu Phương và Hầu Sơn đều trợn tròn mắt, thầm thấy khinh bỉ hắn.
Cũng chỉ là muốn lấy chút thông tin có giá trị từ miệng tên sát thủ này thôi mà, cần gì phải giở trò đấy chứ? Nhìn đi nhìn lại thì vẫn thấy giống với một con sói gặp cô bé quàng khăn đỏ, từ trong ra ngoài đều bộc lộ một vẻ âm hiểm, tà ác.
Lâm Bắc Phàm bước lên phía trước, đích thân giơ tay ra rút lấy miếng rẻ trong miệng người đàn ông trung niên ngoại quốc, rồi tủm tỉm cười nói: "Thực ra tôi biết các người là sát thủ trong Địa Ngục Thiên Sứ, hiện giờ đang là tổ chức sát thủ cực kỳ nổi tiếng ở Mỹ, phải vậy không?"
Người sát thủ trung niên kia dường như đã sớm biết thân phận mình bị bọn họ điều tra ra, vì vậy mà ông ta cũng không che giấu gì, lạnh lùng nói: "Anh nói không sai chút nào, chúng tôi đúng là đến từ tổ chức sát thủ Địa Ngục Thiên Sử, các người muốn giết thì giết, không cần nhiều lời làm gì!" nguồn TruyenFull.vn
Ông ta nói tiếng Hán rất chuẩn, nếu không phải bề ngoài của ông ta trông không giống với người Trung Quốc, thì chắc chẳng ai bảo ông ta là người nước ngoài, xem ra ông ta cũng bỏ khá nhiều công sức trong công cuộc học tiếng Hán.
"Là ai thuê các anh đến ám sát chúng tôi vậy?" Lâm Bắc Phàm lại hỏi thêm một câu.
Ông ta nghe vậy liền trợn trừng mắt lên, sau đó quay đầu sang một bên, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Lâm Bắc Phàm không khỏi lắc lắc đầu, thở dài nói: "Ông làm thế này thì thực là khó xử cho tôi!"
"Anh không cần phải hỏi thêm gì nữa đâu, tôi sẽ không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh!" Ông ta lạnh lùng nói.
"Thế liệu tôi có thể hỏi họ tên của ông được không?" Lâm Bắc Phàm đột nhiên thốt ra một câu.
Người đàn ông sát thủ trung niên hơi sững người, không biết đối phương có ý gì. Tên mình ư? Cái này hình như là chẳng có gì là bí mật cả, vì vậy mà ông ta nói một cách dứt khoát: "Biệt hiệu của tôi là Hắc Ưng, lần ám sát ở Nam Thành này là do tôi làm chủ, đáng tiếc là chúng tôi không thành công, hai lần chúng tôi ám sát đều thất bại, xem ra các người không chỉ dựa vào may mắn mà còn có thực lực nữa!"
Lâm Bắc Phàm búng tay kêu tách một cái rồi cười nói: "Thực ra lần hành động ám sát này của mấy người quả là không tồi, nếu không phải là người bên tôi đông thì chưa biết chừng đúng là sẽ bị mấy người giết chết. Có điều, nghĩ đi nghĩ lại thì mấy người cũng là nhận tiền của người ta mà giúp người ta tiêu diệt chúng tôi, vì vậy mà giữa chúng ta chẳng có thù hận gì gọi là lớn lắm, nếu đã thế thì cần gì phải đấu đá nhau thừa sống thiếu chết như thế làm gì chứ?"
Hắn liếc mắt về phía ba người Chu Cường ra hiệu, cười nói: "Các chú chuẩn bị ít rượu thịt, anh muốn uống chút rượu với vị tiên sinh Hắc Ưng này!"
Ba người Chu Cường há hốc mồm kinh ngạc nói: "Lão đại, anh thế này...."
Lâm Bắc Phàm không để cho họ chúng nói tiếp, liền hất hất tay về phía bọn họ, ý bảo mau đi làm theo ý mình. Ba người Chu Cường, Tiếu Phương và Hầu Sơn không biết đối phương vì sao lại làm thế, có điều nếu đối phương đã nói thế rồi thì tất có đạo lý của người ta, vì vậy mà bọn họ cũng không hỏi gì thêm nữa, liền gật gật đầu rồi quay người bước ra ngoài.
Lâm Bắc Phàm đã bảo Tiểu Kim kiểm tra một cách tỉ mỉ cái tên Hắc Ưng này, biết rõ là trên người đối phương không có bất kỳ hung khí nào nên cũng không lo sợ gì hết, thế còn chưa kể tới hiện giờ dựa vào tầng thứ năm của [Long Tu Bảo Điển] của mình thì đối phương không phải là đối thủ của mình, vì vậy mà hắn cởi trói cho đối phương một cách "thân thiện", cười nói: "Hắc Ưng tiên sinh, vừa rồi đắc tội với ông quá, xin ông đừng trách!"
Hắc Ưng càng cảm thấy hoài nghi hơn, kiểu sát thủ như mình đây, khi mà bị người ta bắt được thì chắc chắn sẽ bị ăn đòn cho biết được cảm giác chết đi sống lại nó như thế nào, nhưng đối phương lại chẳng thực hiện bất kỳ cực hình nào với mình cả, không những thế lại còn tươi cười niềm nở với mình, điều này làm ông thấy nghi hoặc vạn phần, chẳng lẽ bọn người Trung Quốc này lại không có đầu óc chút nào sao? Đối xử với kẻ địch thân thiện như vậy sao? Hình như trên thế giới cũng nói là Trung Quốc là một quốc gia vô cùng thân thiện, lẽ nào đúng là như vậy? Nhưng vừa rồi khi bọn họ giết chết ba thụ hạ của mình, thì dường như là không có một chút nương tay, vậy rốt cuộc là thế nào đây? Ông ta cảm giác như đầu óc mình bị xáo trộn lung tung hết cả lên, không hiểu mô tê gì hết.
Ước chừng khoảng mười mấy phút sau, thì ba người Chu Cường, Hầu Sơn và Tiếu Phương quay lại, trên tay toàn là đồ nhắm và bia, còn có cả một con gà quay nữa, mùi hương thơm tỏa ra tràn ngập cả căn phòng. Bọn họ đặt những thứ đồ đó lên bàn rồi đứng sang một bên,muốn xem xem Lâm Bắc Phàm muốn làm cái trò quỷ gì.
Lâm Bắc Phàm kêu Hắc Ưng ngồi xuống, sau đó tự mình rót bia cho đối phương, xong đâu đấy mới rót cho mình một cốc, hắn giơ cốc lên cười nói: "Hắc Ưng tiên sinh, ông từ xa đến Trung Quốc, chúng tôi chẳng có gì để tỏ lòng hữu nghị của một người chủ nhà, thật hổ thẹn quá, bây giờ tôi mời ông một cốc, chào mừng ông đến Trung Quốc, một quốc gia vĩ đại!"
Hắc Ưng bây giờ đã bị đối phương làm cho chết lặng thực sự, không biết nói gì cho phải cả. Trong lòng nghĩ thầm, hay là đối phương hạ độc thủ trong đồ ăn để giết chết mình? Điều này đối với mình mà nói thì đúng là một sự lựa chọn không tồi, cơm no rượu say rồi chết thì quả là một hưởng thụ rồi còn gì. Ông ta cũng không thèm để ý đến cái khác làm gì nữa, giơ luôn cốc bia trong tay mình lên uống cạn sạch, sau đó liền dùng đũa gắp rau một cách thuần thục, tận hưởng hết mình những thứ đó.
Lâm Bắc Phàm tỏ ra rất nhiệt tình, rất ân cần, cứ như bây giờ hắn đang là cháu nội ông ta không bằng, không ngừng gắp thức ăn cho đối phương, không ngừng rót bia đầy cốc cho đối phương, cũng không ngừng mời uống và tiếp chuyện ông ta. Nhưng chủ đề thì chẳng có gì là giá trị cả, nào là người Mỹ tán gái thế nào, nước Mỹ có tổng cộng bao nhiêu tổ chức sát thủ, thực lực của những tổ chức sát thủ đó ra sao..v...v... toàn những thứ thuộc vào hàng nói chuyện phiếm. Hắn còn tâng đối phương lên đến trời, nói đối phương là một nhân vật vô cùng khủng, một anh hùng siêu cấp, như kiểu một súng có thể giết chết cả một con voi to lớn, thậm chí chỉ cần đối phương cho một đao nhẹ nhàng là có thể chém tổng thống nước Mỹ thành viên thịt băm luôn..v..v...
Hắc Ưng cho dù tính cảnh giác có cao tới đâu đi nữa thì cũng làm sao đỡ được những lời tâng bốc mặt dầy thô bỉ của đối phương chứ? Thêm vào đó ông ta còn uống không ít, vì vậy mà hơi có chút ngà ngà say, hai gò má đỏ ửng, hất hất tay, mơ hồ nói: "Lâm Bắc Phàm tiên sinh, tôi...tôi chẳng có bản lĩnh như vậy đâu, chúng tôi....chúng tôi chủ yếu là luyện tập cách dùng súng, súng ngắm, súng ngắn, súng rifle và những loại súng khác nữa, còn đối với đánh nhau tay đôi thì chúng tôi cũng có huấn luyện, nhưng rất ít, vì dù sao thì giết người ở cự ly xa mới là sở trường của chúng tôi chứ không phải chém giết ở cự ly gần!"
"Làm gì có chuyện đó! Khả năng chiến đấu tay không của Hắc Ưng tiên sinh quả là thuộc vào hạng nhất nhì, nếu không phải tôi đứng đằng sau đánh trộm thì tôi thực là sẽ không thể chế phục tiên sinh được!"
Lâm Bắc Phàm vẫn không ngừng tâng bốc đối phương một cách vô sỉ, bản thân mình nói ra mà cũng thấy buồn nôn. Cả đời mình chưa từng tâng bốc ai thế này bao giờ cả, xem ra cái này đúng là cần phải có tố chất tâm lý, nếu không thì sợ không kiên trì nổi.
Hắc Ưng cười ha hả nói: "Lâm tiên sinh, anh...anh khách khí quá!"
"À, đúng rồi, Hắc Ưng tiên sinh này, tôi cũng muốn thành lập một tổ chức sát thủ, không biết anh có ý gì hay cho tôi không? Trong tổ chức sát thủ Địa Ngục Thiên Sử của các anh chắc là có nhiều cao thủ lắm phải không?"
Lâm Bắc Phàm cố ý nói.
"Anh...anh cũng muốn thành lập một tổ chức sát thủ?"
Hắc Ưng đột nhiên phá lên cười như điên dại, vỗ vào vai hắn nói: "Lâm tiên sinh, tổ chức sát thủ không phải thành lập dễ dàng như vậy đâu, tổ chức sát thủ của chúng tôi được thành lập ước chừng cũng được cả hai mươi năm rồi mới có được địa vị như ngày hôm nay. Anh có biết trên thế giới này, nước nào có nhiều tổ chức sát thủ nhất không? Đó chính là nước Mỹ, nước Mỹ chúng tôi phải có đến trên dưới ba, bốn mươi tổ chức ấy, chiến tranh giữa các bên là vô cùng quyết liệt, không những thế còn nhận được nhiệm vụ là đi diệt trừ những tổ chức sát thủ khác nữa, vì vậy mà chúng tôi hàng ngày đều ở trong trạng thái vô cùng cảnh giác, vừa phải kiếm tiền lại vừa phải đề phòng các tổ chức sát thủ khác, đúng là không dễ dàng chút nào, có điều nhiệm vụ ám sát ở Trung Quốc lần này thì không tồi chút nào, tiền vừa nhiều mà đối tượng ám sát lại không phải rất khó, nhưng đáng tiếc là Trung Quốc quản lý tương đối nghiêm ngặt, vì vậy mà chúng tôi tiến vào đại lục vô cùng khó khăn!"
"Ồ, vào đại lục khó khăn lắm sao? Thảo nào chúng tôi chỉ nghe nói đến tên tổ chức của các anh mà không có cách nào liên lạc được với các anh cả!" Lâm Bắc Phàm cố ý như sực tỉnh nói.
"Cũng đúng, cũng chỉ có ba nơi là Hồng Kông, Đài Loan, Ma Cao là liên hệ với chúng tôi nhiều, vì quản lý ở mấy nơi đó có vẻ lỏng lẻo hơn!"
Hắc Ưng chỉ thuận miệng nói thế, nhưng vừa ngắt lời thì sắc mặt của ông ta thay đổi nhanh chóng, gào lên: "Mày... mày...mày là thằng khốn, mày lừa tao nói ra!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Qủa nhiên là đến từ Hồng Kông, lần này thì tôi có thể khẳng định được người đứng sau là ai rồi!"