Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 505: 505





Y tá thoáng sửng sốt, sau đó nghiêng đầu nhìn vào trong.

Phòng bệnh này đa phần các bác sĩ y tá đều quen thuộc bởi vì trong lúc nói chuyện phiếm thi thoảng vẫn sẽ nhắc đến bọn họ.

Trai xinh gái đẹp, hơn nữa còn có một đứa nhỏ đáng yêu, mọi người đều ngưỡng mộ không thôi.

Đối với Đỗ Minh Nguyệt, y ta vẫn nhớ khá rõ, liền chỉ tay xuống phía dưới lầu.

“Ban nãy tôi thấy cô ấy ở dưới đó.”
“Biết rồi, không còn việc của cô nữa.”
Lâm Ngọc Yên sau khi nghe xong liền phất tay rời đi, ngay cả câu cảm ơn cũng không có khiến y tá cảm thấy tính tình người này quá mức kiêu ngạo, chẳng tốt đẹp gì.

Biết Đỗ Minh Nguyệt đang đi dạo bên dưới, cô ta lập tức rảo bước thật nhanh.

Bấy giờ Đỗ Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế, muốn thả lỏng tinh thần một chút nhưng thời điểm nhìn thấy Lâm Ngọc Yên, cô vảm giác mình đá trúng phải cục phiền toái rồi.

Không muốn phí lời với đối phương, muốn nhanh chóng rời đi nhưng ai biết ánh mắt Lâm Ngọc Yên lại tinh tường tới vậy, trực tiếp nhìn cô quát to.

“Đỗ Minh Nguyệt, cái đồ hồ ly tinh này, cô đứng lại cho tôi!”
Mọi người nghe được tiếng mắng chửi rõ ràng, tất cả đều tò mò quay đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

Cô biết hôm nay mình hoàn toàn chạy không thoát nổi, dựa theo tính tình đối phương, nếu biết mình muốn trốn đi, chỉ e cô ta sẽ ở phòng bệnh quậy phá, trấn thủ ngày đêm.

Hơn nữa ở đây dù sao vẫn là bệnh viễn, tốt nhất nên chú ý một chút.

Thấy trốn không thoát, Đỗ Minh Nguyệt chỉ đành thả lỏng bước, thoải mái nhìn về phía Lâm Ngọc Yên.

“Ơ, không phải cô Lâm đây sao? Cô đến thăm tôi sao lại không mang theo chút quà vặt gì cả vậy!”

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi đến đây để xem cô chết chưa đấy.

Vậy mà vẫn còn chưa chết.”
Lâm Ngọc Yên hung hăng nhìn đối phương, hai tay ngạo nghễ khoanh trước ngực.

Cách cô ta nói chuyện khiến mọi người đều bất giác nhíu mày.

Đỗ Minh Nguyệt cười híp mắt, vui vẻ trả lời.

“Thật sao? Thế thì đành chịu rồi, tôi không chỉ không chết, tôi còn muốn sống lâu tới trăm tuổi cơ.

Có điều người miệng không tích đức, chẳng biết thọ được hay không!”
“Cô…Đỗ Minh Nguyệt, cô đúng là đồ không biết xấu hổ! Đã kết hôn rồi còn muốn quyến rũ anh Thành An, cô làm hồ ly tinh, làm tới mê mẩn rồi hả!”
Lâm Ngọc Yên tức giận đến run người, biết mình không thể cãi lại, liền dùng cách khác.

Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên biết đối phương xuất hiện ở đây chắc chắn có dính líu đến Chu Thành An.

Chỉ tiếc, Lâm Ngọc Yên quá mức ngốc nghếch.

Chu Thành An đã thể hiện rõ bản thân không thích cô ta, cô ta càng làm như vậy, thứ duy nhất nhận được chỉ có thể là sự chán ghét mà thôi.

Đúng là xã hội bây giờ, thông minh chẳng có mấy người.

“Lâm Ngọc Yên, tôi muốn hỏi cô, cô còn biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào sao? Đến chuyện bỏ thuốc Thành An cô còn làm ra được, vậy mà dám đứng ở đây khua môi múa mép giảng đạo lý với tôi sao?”
Lâm Ngọc Yên nghe Đỗ Minh Nguyệt nói vậy liền trợn tròn mắt.

“Ngay cả chuyện này mà anh Thành An cũng nói cho cô biết?”
“Đúng vậy.

Anh ấy còn nói vô cùng chán ghét cô.

Nếu tôi là cô, tôi đã sớm cách xa đối phương tám trăm mét rồi.

Tuyệt đối không giống như cô, mặt dày quấn lấy người ta, đuổi cũng không chịu đi!”
Lâm Ngọc Yên bị Đỗ Minh Nguyệt trực tiếp nói như vậy, sắc mặt xanh mét, càng nghĩ càng cảm thấy nhục nhã, phẫn uất không cam lòng.

Nếu đã nói không lại, ci bằng trực tiếp động thủ đánh người.

May mắn, Đỗ Minh Nguyệt sớm đã nhìn tahasu tâm tư cô, dễ dàng né tránh, lạnh lùng nhếch môi.

“Lâm Ngọc Yên, cô nghĩ đến chuyện đánh tôi, có phải là quá ngu xuẩn rồi hay không.”
Nhìn dáng vẻ đối phương, Lâm Ngọc Yên hận đến nghiến răng nghiến lợi, ở thời điểm Đỗ Minh Nguyệt nghĩ rằng đối phương sẽ không dám tiếp tục ra tay thì một người phụ nữ khác đột nhiên xuất hiện, chính là Dung Khiết.

Dung Khiến tới đây thăm bạn, trùng hợp đây là con đường để ra ngoài cổng, vậy cho nên đôi bên mới vô tình đụng mặt.

Đương nhiên, Dung Khiết đứng xem hồi lâu liền biết Đỗ Minh Nguyệt và người phụ nữ trước mặt đang xảy ra bất hòa.

Cô trào phúng nở nụ cười, Đỗ Minh Nguyệt quả nhiên không phải loại người tốt đẹp mà, nghe người kia nói Đỗ Minh Nguyệt cướp bạn trai cô ta.


Đúng là, chó thì vẫn vĩnh viễn là chó, không thay đổi được mà!
Không chỉ cướp mất Lâm Hoàng Phong, hiện tại lại còn quyến rũ người đàn ông khác.

Dung Khiết nhìn thấy người phụ nữ kia đang ở thế hạ phong, lập tức tiến lên giúp đối phương một tay!
“Cô đừng có bắt nạt người khác kiểu đó.

Đỗ Minh Nguyệt, cô lớn đến chừng này rồi, ngay cả người nhỏ tuổi trước mắt cũng không tha!”
Dung Khiết chặn trước mặt Lâm Ngọc Yên, thân thiết nắm lấy tay cô ta.

Lâm Ngọc Yên thậm chí còn không biết đối phương là ai, chỉ ngơ ngác nhìn qua.

Có điều nghe người bên cạnh nói ra những lời này, dường như đối với Đỗ Minh Nguyệt cũng căm ghét vô cùng.

Nếu như đối phương là kẻ thù của Đỗ Minh Nguyệt vậy chính là bạn bè với cô ta.

Không nghĩ đến Đỗ Minh Nguyệt ở bên ngoài gây thù chuốc oán nhiều đến như vậy, nhưng không sao cả, chỉ cần bản thân mình có lợi là được.

“Còn không phải sao, vừa nãy còn bắt nạt tôi đấy.”
Lâm Ngọc Yên trong tình huống này dẫu sao vẫn nhanh nhạy hơn bình thường, nghe Dung Khiết nói vậy lập tức đặt mình ở thế yếu, tranh thủ lòng thương cảm.

Mà Đỗ Minh Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng đã bị Dung Khiết tiếp tục chặn họng.

“Thật là, Minh Nguyệt vốn cũng không phải người như vậy, chỉ có điều tranh đoạt đàn ông đã thành thói quen mà thôi.

Chi có điều, làm ra chuyện như vậy, cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam!”
Thời điểm nói ra những lời này, trong mắt Dung Khiết tràn ngập vẻ khinh thường.

Lâm Ngọc Yên ngay lập tức tiếp lời.

“Tôi biết, chị làm vậy hoàn toàn không phải cố ý, đúng chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cả hai người tung kẻ hứng, rất muốn ngay lập tức chạy đi mua túi hạt dưa, vừa cắn vừa xem đối phương diễn kịch.

Cô buồn cười hỏi.

“Đến lượt tôi được phép nói chưa nhỉ? Hai người nói tôi tranh đoạt đàn ông chứ gì.


Dung Khiết, Lâm Hoàng Phong là chồng hợp pháp của tôi.

Cô suốt ngày kiếm chồng tôi, tìm đủ mọi cách cố tình quyến rũ đối phương.

Tôi chưa nói cô, cô lại sủa ầm ĩ như một con chó điên như vậy là sao hả?”
Vừa mắng chửi Dung Khiết xong, cô lập tức liếc mắt nhìn về phía Lâm Ngọc Yên.

“Còn cô, Lâm Ngọc Yên, từ sáng đến tối chạy đến chỗ tôi gây phiền phức, cô thấy mệt hay không hả? Cô không mệt nhưng tôi thì có.

Nếu không thì lựa hôm khác, tôi với cô lại tiếp tục chơi đùa với nhau?”
“Đỗ Minh Nguyệt, cô đừng có ngậm máu phun người như vậy.

Tôi hoàn toàn không thể tin nổi cô chính là người như vậy đấy!”
Dung Khiết cắn môi.

Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy nói chuyện với mấy người này quả thật khiến trí thông minh của cô ngày càng sụt giảm, không còn tâm tư nói thêm lời dư thừa nào khác nữa!
“Nếu không còn việc gì khác, tôi hi vọng hai người mau chóng rời khỏi đây.

Tôi từng tập Taekwondo, nếu chọc tôi không vui, đừng trách tôi ra tay không phân nặng nhẹ!”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười, vung nắm đấm vào không khí.

Dung Khiết và Lâm Ngọc Yên thấy vậy đều thoáng sợ hãi.

“Cô làm gì vậy? Tôi nói cho cô biết, đây là bệnh viện đa khoa đó!”
“Bệnh viện đa khoa thì thế nào? Lâm Hoàng Phong nhà tôi có thể thu xếp mọi chuyện, tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng.”
Đỗ Minh Nguyệt mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, từng bước đi lại gần đối phương..