Nghe câu nói của Thẩm Mộng Dao khiến Thẩm Ngụy đơ ra sừng người ngay tại vị trí. Ông đứng hình nhìn chằm chằm vào cô con gái mình đã yêu thương hết lòng nghẹn ngào lên tiếng hỏi:
- Con nói gì?
Vẫn Hạ đứng kế bên thấy chồng mình kích động thì vội tiến tới vuốt lưng trấn an khuyên nhủ ông:
- Anh à, anh bình tĩnh chút! Có gì từ từ nói với con!
Bỏ ngoài tai những lời nói của Vân Hạ lúc này Thẩm Ngụy vẫn đang chết đứng như trời trồng, ông mở to hai mắt nhìn cho rõ cô con gái ông đã cưng nhue cưng trứng hứng như hứng hoa ngỡ ngàng không tin vào những điều cô vừa nói. Đứa con gái ông yêu thương hết lòng vậy mà bây giờ lại nói ghét ông sao? Câu nói đó đã hoàn toàn tạo cho Thẩm Ngụy một cú sốc rất lớn có lẽ là lớn nhất cuộc đời.
Thật ra trong thâm tâm Thẩm Ngụy rất yêu thương con gái, đối với ông Thẩm Mộng Dao mãi là thiên thần bé bỏng mà ông nâng niu trân trọng giữ kỹ trong lòng thế mà hôm nay lời cô nói ra khiến trái tim già nua của ông đau nhói. Ông vẫn cứ đứng đó nhìn thẳng vào mắt đứa con gái rượu của mình trong lòng tự hỏi:
- Tại sao Thẩm Mộng Dao có thể nói ra lời nói cay đắng nhứ thế? Phải chăng tình yêu của ông trước giờ là chưa đủ hay ông đã quá nuông chiều cô? Ông đã là người ba tốt hay chưa mà con gái lại nói thế?
Các câu hỏi ấy cứ liên tục lặp đi lặp lại ở trong đầu của Thẩm Ngụy làm ông như muốn phát điên. Từ nhỏ đến giờ người ông yêu thương nhất là đứa con gái rượu, đối với Thẩm Ngụy mà nói Thẩm Mộng Dao đôi khi còn quan trọng và có chỗ đứng trong lòng ông hơn cả anh trai cô. Nghĩ tới tình cảm cha con bao năm bỗng Thẩm Ngụy rơi nước mắt, ông lặng lẽ mím môi nuốt ngược nỗi cay đắng vào trong, nếp nhăn hằn rõ trên mặt theo thời gian năm tháng. Khẽ đưa tay lau đi dòng nước mắt đang chảy dài trên mặt Thẩm Ngụy cất tiếng hỏi:
- Tiểu Dao, con ghét ba sao?
Những tưởng Thẩm Mộng Dao sẽ ăn năn hay hối hận về những lời mình nói nhưng không. Cô thản nhiên nhìn về phía Thẩm Ngụy với ánh mắt hờ hững, giọng nói bất cần vang lên một cách nhàn nhạt:
- Phải!
- Tại sao lại vậy? Ba yêu thương con vậy mà sao con lại nói ghét ba? Chẳng phải ngày xưa con là đứa quấn ba nhất không phải hay sao hả? Sao giờ con lại nói thế?
Đáp lại câu hỏi của ông chỉ là tiếng thở dài thườn thượt, Thẩm Mộng Dao cuối đầu khẽ lắc nhẹ tuyệt vọng nói:
- Vì chính ba không cần con nữa.
- Sao con lại nói thế? Ba lúc nào cũng cần con hết mà Tiểu Dao! Ba chưa từng hết yêu con dù chỉ là trong một khoảnh khắc.
- Không! Đúng là trong lòng ba rất yêu con nhưng thứ ba thể hiện không phải như thế. Ba từng rất hay cõng con trên lưng, từng như bao người ba khác chiều chuộng con hết mức nhưng bây giờ lại không phải thế. Ba thay đổi rồi!
- Ba thay đổi cái gì? Ba đâu có thay đổi?
- Có đó! Tất cả những tình yêu ba từng thế hiện với con nó đều biến mất khi mẹ không còn nữa. Ba không còn về nhà ăn cơm cùng con cũng không còn xuất hiện khi con khóc nữa. Ba không đến bất cứ buổi họp phụ huynh nào mà thay vào đó là cặp kè phụ nữ. Ba không về nhà nữa mà nếu có về thì cũng sẽ say khướt với cơ thể nồng nặc mùi nước hoa. Ba nói ba không thay đổi? Không! Ba thay đổi tất cả theo chiều hướng xấu. Ba đã không còn quan tâm đến con nữa! Ba không giống với người ba hết mực yêu thương con mà giống một người xa lạ.
- Tiểu Dao!
- Ba, đôi khi ánh mắt ba nhìn con không còn giống trước nữa. Ba thường la mắng con hơn cũng không còn quan tâm đến cảm nhận của con nữa. Tình cảm của ba con không còn cảm nhận được nó nữa!
Thẩm Thương nãy giờ nghe vậy thì cũng thấy áy náy trong lòng, rõ ràng làm anh lại không thể hiểu được những chuyện cô em gái mình phải trải qua suốt thời gian thơ ấu. Tuổi dậy thì, tuổi nổi loạn, tuổi yêu đương, tuổi cần gia đình bên cạnh anh và ba đều không có. Thẩm Mộng Dao đã tự vượt qua một mình mà không cần người thân bên cạnh cũng chính vì lẽ đó cô đã dần hình thành các tật xấu. Nếu có ai đó phải chịu trách nhiệm về những hành vi sai trái của Thẩm Mộng Dao hiện tại thì người đó nên là anh và ba anh.
Nghĩ rồi Thẩm Thương khẽ lên tiếng, ánh mắt anh nhìn về phía em gái đầy vẻ tội lỗi rồi cũng nghẹn ngào thốt lên:
- Xin lỗi em!
Thẩm Thương khẽ hít hơi thật sâu sau khi nói ra lời xin lỗi, anh dùng hết tất cả các dũng khí còn lại của mình nói:
- Là lỗi của anh và ba khi không thể bên cạnh chở che khi em cần nhất. Là lỗi của anh khi đã lơ là vì nghĩ rằng em sẽ ổn và sẽ quên rất nhanh. Là lỗi của anh khi nghĩ rằng em sẽ có thể tự mình giải quyết hết được tất cả mọi thứ. Tiểu Dao, là lỗi của anh khi đã quên em... vẫn chỉ là một đứa trẻ!
- ...
- Dường như nỗi đau mất mẹ đã làm anh và ba trở nên mụ mị, nó khiến cả anh và ba quên mất em cũng biết đau. Anh xin lỗi vì đã để em phải sống một cuộc đời cô đơn như thế. Anh xin lỗi!
Lúc Thẩm Thương dứt lời cũng là lúc em gái anh Thẩm Mộng Dao bật khóc, cô ngã khụy xuống sàn ôm mặt òa lên như một đứa trẻ. Có lẽ những chịu đựng trong bao năm qua đã khiến cô khóc nức lên như thế. Thấy vậy Thẩm Thương vội chạy lại, anh và Thẩm Ngụy ôm chầm lấy Thẩm Mộng Dao dỗ dành:
- Không sao rồi! Từ giờ sẽ không còn như vậy nữa! Đừng khóc!