Lão Công, Đừng Manh Động!

Chương 61: Khoảnh khắc đời thường.





Trái ngược với cảnh tương buồn tủi của Thẩm Gia thì phía bên này Cố Giai Thụy và Chu Linh lại rấ vui vẻ. Hai người sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm bắt đầu ríu rít nói chuyện trên xe suốt đoạn đường đều vui cười không ngớt. Dừng lại ở một trụ đèn đỏ Cố Giai Thụy như chợt nhớ ra điều gì liền xoay sang cô gái nhỏ kế bên cất giọng hỏi:

- Linh Nhi, em có đói không?

Chu Linh nghe Cố Giai Thụy hỏi thì gật đầu lia lịa, cô nàng chu môi lặng lẽ đưa tay xoa bụng mình ỉu xìu đáp:

- Anh nhắc em mới nhớ đúng là có hơi đói rồi! Lúc nãy ở nhà họ Thẩm em toàn phải tập trung tinh thần chiến đấu không thôi nào có được ăn uống gì đâu chứ.

Nói rồi cô nàng phồng hai má lên trông như chú cá nóc nhỏ, Cố Giai Thụy đang ngồi bên cạnh thấy vậy thì không thể kìm chế mà bật cười. Anh đưa tay xoa nhẹ chiếc đầu nhỏ của Chu Linh, môi khẽ ghé sát vào hôn lên đôi má mềm mại rồi khẽ nhìn về phía cô cưng chiều nói:

- Ngoan! Anh dẫn em đi ăn có chịu không nào?

Chu Linh nghe đến ăn thì hai mắt sáng lên như sao, cô nàng vui vẻ cười tít mắt gật đầu lia lịa nhỏ giọng nịnh hót:

- A Thụy, anh đúng là thiên thần của đời em đó. Anh là tuyệt nhất! Em yêu anh!

Dứt lời Chu Linh hớn hở xoay sang câu lấy cổ Cố Giai Thụy hôn vào má anh một cái, Cố Giai Thụy thấy vậy cũng vui đến xoắn xuýt cả lên vội xoay sang nhìn Chu Linh hỏi:

- Vậy mèo con nhỏ của anh muốn ăn ở đâu nào?

Nghe Cố Giai Thụy hỏi về địa điểm ăn làm Chu Linh có hơi đắn đo suy nghĩ, cô vốn là một tín đồ ham mê ăn uống thực thụ nên món nào cũng muốn ăn, hỏi cô muốn ăn gì đúng là đã làm khó cho cô quá rồi. Nghĩ vậy Chu Linh lập tức xụ mặt, cô dẩu chiếc môi anh đào đỏ mọng nhìn người đàn ông đang lái xe nói:

- Cái gì em cũng muốn! Nhưng làm gì có chỗ nào bán tất cả mọi thứ chứ!

Điệu bộ này của cô khiến Cố Giai Thụy dù đang bận lái xe nhưng cũng vẫn không có cách nào mặc kệ. Anh xoay đầu nhìn cô gái nhỏ rồi vội cho xe tấp vào lề, ngay khi chiếc xe dừng lại bên vệ đường thì cũng chính là lúc trong xe có một bóng hình to cao đè lên cơ thể cô gái nhỏ.

Cố Giai Thụy gục đầu lên đôi vai nhỏ khẽ tham lam hít hết hương thơm trên có thể Chu Linh rồi từ từ ngẩng đầu lên nhắm ngay đôi môi cô mà hôn xuống. Nụ hôn kéo dài chừng 1 phút thì Chu Linh bắt đầu có dấu hiệu khó thở, cô đưa tay muốn đẩy đầu người đàn ông ra nhưng không thể cuối cùng chỉ đành đánh mạnh vào vai anh ra hiệu.

Nhận được tín hiệu Cố Giai Thụy lập tức dừng hành động lại, anh nhả đôi môi ngọt ngào của Chu Linh ra trong sự tiếc nuối, ánh mắt nhìn cô thoáng mang ý cười khẽ lên tiếng:

- Đồ ngốc! Em phải thở khi hôn chứ!

Chu Linh nghe vậy thì vô cùng ngại, mặt cô thoáng chốc đỏ ửng với đôi má phiếm hồng và nét mặt xấu hổ. Cô há miệng to rồi nhắm ngay vai Cố Giai Thụy cắn mạnh một cái, bị tấn công bất chợt khiến Cố Giai Thụy nhíu mày đau đớn. Anh đưa tay giữ lấy chiếc cằm thon gọn của chú mèo hoang đang giận dữ, gương mặt giả hung hăng áp sát vào mặt cô hù dọa:

- Mèo con nhỏ thật hư! Dám cắn?

- Meoooooo! Cắn chết anh luôn, ai bảo anh suốt ngày bắt nạt em có chứ.

Dứt lời cô nàng tỏ dáng vẻ kiêu ngạo khẽ hất tóc một cái, gương mặt cô hất lên cao tự hào nói:

- Em nói cho anh biết nếu anh còn dám bắt nạt em thì em nhất định sẽ cắn anh đến khi không còn chỗ cắn nữa.

Cố Giai Thụy nghe vậy thì thoáng bật lên nụ cười vui vẻ, ánh mắt anh cưng chiều nhìn Chu Linh, đôi tay đưa lên nhéo nhẹ chiếc má của cô nói:

- Được thôi! Anh sẽ cho em cắn cả đời!

Chu Linh nghe thế thì khẽ trề môi chê bai một cái, gương mặt cô nàng tỏ vẻ ghét bỏ vừa xua tay vừa nói:

- Em mới không thèm đâu nhé! Chẳng lẽ anh không định cho em lấy chồng luôn hay sao hả?

- Đúng thế! Mèo con nhỏ, em còn dám nghĩ đến chuyện lấy chồng? Còn dám để ý đến người đàn ông khác trước mặt anh đúng là to gan quá độ.

- Ble ble ble... em cứ thế thì sao nào? Anh sẽ phạt em hay đánh em?

Cố Giai Thụy nghe vậy thì nở nụ cười gian xảo, gương mặt anh phút chốc biến đổi trở nên vô cùng nham hiểm. Đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, chất giọng trầm ấm vang lên bên tai:

- Không sai! Em vừa cho anh một ý tưởng tuyệt vời đó bé con ạ. Lần này anh nhất định sẽ phạt em thật nặng, tuyệt không để em có thời gian suy nghĩ thêm về tên đàn ông nào khác nữa.

Dứt lời Cố Giai Thụy lặng lẽ cúi đầu mình xuống, anh rút vào cổ áo Chu Linh hưởng thụ hương thơm quen thuộc rồi mới khẽ nhe răng cắn vào chiếc cổ trắng ngần ấy. Cảm nhận được cơn đau truyền đến làm Chu Linh lập tức chau mày, cô đánh một cái thật mạnh vào vai người đàn ông nào đó cất giọng cảnh cáo:

- Không được làm bậy! Anh định làm gì vậy hả?

- Anh làm gì á? Đương nhiên là muốn làm chết em rồi. Để xem như thế em có còn tâm tư tình cảm cho người đàn ông khác hay không!