Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 115: Để có em bé



Đúng vậy, hắn gần nửa năm nay bặt vô âm tín không chút thông báo nào cho cô. Mới đầu cô vẫn nghĩ do công việc hắn bận nên không có thời gian nên vẫn tự dặn lòng là yên tâm phải tin hắn. Thế nhưng tự nhiên trong công ty nổi lên tin đồn hắn vừa cầu hôn một người phụ nữ ở Paris, cô còn nghe nói người phụ nữ đó rất xinh đẹp, gia thế giàu khủng hợp đôi vừa lứa với hắn.

Một người con gái yêu xa luôn mang trong lòng nỗi sợ hãi vô hình khi nghe mấy tin đồn đó chịu sao nổi. Lại cộng thêm mấy hành động khác thường của hắn hờ hững với cô như vậy, không buồn với nghi ngờ sao được. Thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn tinh thần hứng chịu nếu tin đồn đó là thật nữa cơ.

Phó Tranh sau khi xong lí do thì tự trách mình, hắn ôm cô về giường đặt cô ngồi lên đùi mình, lấy khăn lau nước mắt, thở dài:

“Em không tin anh sao mà nghĩ như vậy?”

“Hứcc…nhưng vì…”

“Vì lúc đó điện thoại anh bị hỏng, nên anh bỏ điện thoại luôn. Còn lúc đó anh không gọi hay về thăm em vì lúc đó anh rất bận. Bận sắp xếp công việc ổn thỏa ở đó xong thì mới về xin hỏi ba mẹ cưới em được chứ.”

Mộc Hạ vẫn còn thút thít:

“Anh nói vậy nghĩa là lần này về sẽ không đi nữa đúng không?”

Phó Tranh nhéo má cô cưng chiều gật đầu. Mộc Hạ hạnh phúc ôm lấy hắn, hai thân thể như muốn hòa vào làm một. Chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến ngày này, ngày hội ngộ của cặp đôi trẻ.

Trong phòng tắm, Mộc Hạ dựa vào lòng Phó Tranh, cảm nhận lại hơi ấm ngày nào. Rồi bỗng tự nhiên nhớ ra điều gì cô quay ngoắt người lườm hắn chất vấn:

“Đúng rồi Phó Tranh. Sao anh vào đây được? Đây nhà em mà?”

Phó Tranh vuốt ngược mái tóc ướt ra phía sau, lưng dựa vào thành bồn phong lưu nhìn cừu nhỏ bên cạnh:

“Nhà em cũng là nhà anh mà, anh vào đường nào chả được.”

“Anh đừng đùa nữa, khai thật đi. Sao anh vào được đây?”

Hắn chắc chắn không thể trèo cửa sổ rồi vì cửa sổ phòng cô tầng 30 lận, trừ khi là Batman đu dây điện may ra vào được.

Nếu Mộc Hạ đã thành tâm muốn biết thì hắn đây xin nhất quyết trả lời:

“Phòng em thuê. Nhưng cả dãy trọ này anh mua đứt rồi, nó là của anh, em cũng là của anh. Và chìa khóa phòng em cũng ở chỗ anh.”

Hắn vừa nói vừa nhe răng tự đắc nhìn cô vẻ đầy tự hào nhìn cô. Ánh mắt như nói rằng ’ Mua vài chục căn hộ như vậy còn được nữa là’.

Mộc Hạ bỗng rùng mình. Hắn làm vậy biến thái không cơ chứ, mà bình thường biến thái đã đáng sợ, biến thái mà có tiền thì càng đáng sợ hơn.

“Anh tắm xong chưa? Xong rồi thì sách cặp đi về. Mẹ chờ cha trông kìa.”

“Em đuổi anh hả? Đau lòng quá đi.”

Hắn tỏ vẻ đáng thương đau đớn tự ôm lấy mình. Nếu là người khác thì còn thấy đồng cảm chứ nhìn cái bộ dạng hắn xem, giống trà xanh tra nam hơn. Nhìn là muốn đấm cho mấy phát.

“Vậy anh tính ở đây luôn á hả?Nói trước nhà em bé lắm đó nha, biệt phủ Phó Gia lớn hơn gấp 10 lần đó.”

Cô đuổi khéo hắn để hắn về, chứ cái mặt của hắn tí tắm xong không đè cô ra mới là lạ. Nhưng Phó Tranh cũng đâu kém. Hắn vẫn nhàn nhã như đi nghỉ dưỡng ở biển, mày rậm thả lỏng thưởng thức nước nóng cùng mĩ nữ:

“Đúng là nơi đây hơi nhỏ, nhưng kín đáo là được.”

Hắn nhìn cô nhếch cười một cái, khiến Mộc Hạ bất giác ôm lấy mình, nhìn theo bóng hắn đột ngột đứng dậy, điềm chẳng lành càng thấy rõ.

Đúng như suy đoán, Phó Tranh đứng dậy thì thôi đi đằng này hắn ẵm cục bông nhỏ trắng muốt tròn đầy tay lên khiến cô la oai oái:

“Á~Anh làm gì vậy, có gì từ từ nói…aaa.”

“Chúng ta có gì để nói sao?”

“Anh vừa về mệt mà đúng không?”

“Không mệt.”

“Thế chắc đói rồi.”

“Ăn em là đủ.”

Mộc Hạ khóc không ra nước mắt, tên này lì dễ sợ. Đang khóc trong lòng, đột nhiên cô cảm nhận lưng mình tiếp chạm vào đệm giường, phía trước bị cơ thể cường tráng của hắn đè, hai bên hông thì bị hắn khóa chặt, hết đường lui đành chấp nhận số phận:

“Anh nhẹ nhàng chút, nơi đây không có cách âm, người ta sẽ nghe…”

“Anh đuổi hết mấy hộ xung quanh gần đây rồi, khỏi lo.”

Câm nín tạm thời, cô cảm giác như là quân cờ của hắn vậy, tất cả trong lòng bàn tay hắn rồi.

“Vậy…bao đâu?”

“Không có.”

“Thế nghỉ.”

Cô định vùng dậy mà nhanh chóng bị hắn kéo lại.

“Để có em bé.”

Mỗi một câu chỏng lỏn như vậy, hắn như con sói lâu năm nhìn thấy mồi thịt lao đến nuốt trọn lấy cô.

Căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng r.ê.n r.ỉ của người con gái yêu kiều.