Thế rồi rất nhanh, hôn lễ được tiến hành long trọng với sự tham gia của họ hàng cha mẹ hai bên, mọi lời chúc phúc dành tặng đến đôi bạn trẻ. Mộc Hạ hôm nay thật xinh đẹp, khác hẳn mọi khi. Cô mặc chiếc váy cưới trắng xòe rộng, cả thân váy phủ nguyên đá quý cùng vụn kim cượng, tạo sự lấp lánh sáng bừng cả thân thể. Voan trắng che đi khuôn mặt trắng hồng, lung linh của cô.
Đến giờ lành, tiếng chuông vang lên. Cánh cổng chính cũng dần mở lớn. Bước vào đầu là hai tiên đồng ngọc nữ đi trước dải hoa hồng. Đằng sau, Mộc Đình vest quần chỉnh tề ra dáng tiền bối từ từ đưa cô con gái nhỏ vào lễ đường.
Hình ảnh cô gái mình yêu suốt bao nhiêu năm, nay đang dần tiến về phía mình, trong khoảnh khắc trọng đại này, đột nhiên Phó Tranh cảm thấy hồi hộp, hắn cố gắng điều hòa hơi thở của mình, chờ đợi từng giây phút thiên thần nhỏ đang tiến đến.
Mộc Hạ sau lớp voan mỏng cũng chả kém cạnh. Dù sao cũng là lần đầu mặc váy cưới, lại là giây phút quyết định hạnh phúc cả đời còn lại, lòng cô cũng khá căng thẳng. Ánh mắt cô hướng về người đàn ông đứng trước kia. Khoảng cách từ cổng đến sân khấu chả đáng bao nhiêu, nhưng lúc này đối với cô sao lại xa đến vậy, cảm giác như đi rất lâu mà chưa tới.
Sự lo lắng hồi hộp khiến tâm trí cô hơi nặng, cánh tay bất giác khoác chặt lấy tay Mộc Đình. Mộc Đình hiểu cảm giác của con gái nhỏ, liền đưa tay giữ lấy bàn tay run rẩy kia mà trấn an. Ông nói nhỏ, chân vẫn hướng về phía trước:
“Không sao đâu con gái. Ba luôn bên con.”
Nghe được lời động viên, Mộc Hạ tự tin hơn hẳn, lướt qua hàng ghế khán giả đang nô nức vỗ tay chúc mừng, cô rạng rỡ cùng cha tiến về phía người đàn ông trước mặt.
Mộc Đình nắm lấy tay con gái trao cho hắn, ân cần mà dặn dò:
“Con gái rượu mận của ta trao cho con. Hạnh phúc cuộc đời hai đứa do hai đứa nắm giữ và quyết định. Cả đời của ta chỉ mong hai đứa hạnh phúc bao bọc lấy nhau, như vậy là đủ.”
Phó Tranh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ, hắn nhìn cô ánh mắt không giấu được sự vui sướng pha chút lo lắng. Nắm chặt lấy đôi bàn tay kia, hắn quay sang Mộc Đình, ánh mắt lúc này kiên quyết như dùng cả tính mạng bảo đảm với bố vợ:
“Bố, bố yên tâm. Con sẽ không để Mộc Hạ phải chịu thiệt. Không để cô ấy phải bận lòng. Con khẳng định với ba, Mộc Hạ gả cho con sẽ là một quyết định đúng đắn, con sẽ không để vợ và ba thất vọng.”
Là một người đàn ông, hắn không bao giờ để vợ mình phải chịu khổ. Dù sau này có lâm vào khó khắn thì vợ con hắn cũng phải ăn ngon mặc đẹp, không để cô phải thua kém bất cứ người phụ nữ nào.
Mộc Đình dường như tin tưởng vào thằng con rể này, mong con mắt nhìn người của ông không nhận nhầm. Mộc Đình quay sang sui gia đứng cạnh đó, ánh mắt đầy sự kì vọng:
“Mộc Hạ, con bé còn ngốc nghếch, có gì sai sót vợ chồng cậu từ từ dạy bảo thêm.”
Phó Cẩm Thần vỗ vai người bạn già trấn an:
“Chúng tôi coi Mộc Hạ là con cái trong nhà. Con bé thông minh lại hiểu chuyện nhất định sẽ không chịu thiệt. Cậu yên tâm.”
Mộc Đình gật gù, coi như yên tâm phần nào. Ông quay sang con gái, ôm lấy cô, một cái ôm thay lời chúc phúc. Ông cố kìn nén cảm xúc buông tay, rời xuống hàng ghế đầu ngồi. Bà Mộc đã không kìm nén được mà rơi nước mắt. Mộc Đình nắm lấy tay vợ, ánh mắt ra ý cho con gái tiếp tục hôn lễ. Nhưng Mộc Hạ cứ như trời trồng, mắt đỏ hoe ầng ậc nước, đôi môi mím chặt nhìn hình bóng gia đình nhỏ gắn bó bao nhiêu năm, em cô Mộc Dịch An cũng nước mắt lưng chòng nhìn chị gái.
Mộc Hạ tự nhiên có chút không lỡ, mắc dù trước khi tổ chức đám cưới cô cũng có những dự định riêng cả rồi.
Sợ con gái vì xúc động mà bỏ lỡ giờ lành, Mộc Đình hắng giọng:
“Con gái con đứa khóc lóc gì? Người ta đến makeup cho con từ 4h sáng đấy, trôi hết bây giờ. Cưới xong về nhà rửa bát cho ba.”
Nghe câu này mọi người liền bật cười, không khí cũng thoải mái hơn một chút. Phó Tranh nắm tay Mộc Hạ cùng nhau đến trước cha sứ, lập lời thề. Dù có khó khăn bệnh tật cũng bên nhau suốt cuộc đời.
Cuối cùng chiếc nhẫn cưới DR sáng lấp lánh được đeo lên ngón áp út của hai người. Họ đường đường chính chính trở thành vợ chồng hợp pháp với nhau.
Hôn lễ diễn ra vô cùng suôn sẻ và tràn ngập hạnh phúc.~~~