Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 117: Ngoại truyện 1



Một ngày trọng đại qua đi, giờ phút động phòng đã đến. Mộc Hạ lê thân xác mệt mỏi về phòng. Phòng tân hôn là phòng của Phó Tranh đã được tu sửa và thay đổi một chút đồ đạc. Căn phòng với chủ đạo là màu đỏ tân hôn, trên bàn có hai hình con thiên nga bằng pha lê lóng lánh, bên đầu giường ngủ có hình tượng thần tình yêu bằng thạch cao trắng đang hướng mũi tên vào phía giường. Trần nhà treo đầy bóng bay trắng hồng, hoa dải khắp sàn nhà. Căn phòng đơn sắc giờ đây tràn ngập mùi vị tình yêu lãng mạn.

Mộc Hạ đứng trước tủ quần áo, ngắm nhìn chiếc váy lộng lẫy một lượt rồi từ từ cởi bỏ treo bộ váy tinh xảo lên một góc. Mở tủ lấy chiếc váy ngủ, cô bước vào phòng tắm. Hơi nước mờ bốc lên nghi ngút, Mộc Hạ dựa đầu vào thành bồn, để làn nước ấm xoa dịu cơn mệt. Sự thoải mái khiến cô ngủ quên lúc nào không hay.

Trong cơn mơ màng Mộc Hạ nghe tiếng nước chảy róc rách, bao quanh cô là sự ấm áp mềm mại pha thoang thoảng mùi thơm đặc trưng trên người Phó Tranh. Đôi mày hơi nhíu lại, đèn ngủ vàng đủ để cô thấy mọi thứ quanh phòng. Mộc Hạ với tay lên đầu giường cầm lấy điện thoại, bao nhiêu lời chúc phúc, chúc mừng gửi đến vợ chồng son.

Rep tin nhắn từng người xong, Mộc Hạ xem giờ. Có lẽ Phó Tranh về ôm cô ra đây, ngủ cũng được hơn một tiếng rồi, cô cũng đã đỡ mệt hơn. Mộc Hạ chống cằm nhìn về phía nhà tắm đang mờ hơi nước, khóe môi bỗng cong lên, không thể ngờ là cô sẽ có một tình yêu hạnh phúc đến vây, kết hôn cùng người đàn ông mà cô yêu.

Ánh mắt cô không giấu nổi hạnh phúc nhìn phía Phó Tranh đang tắm. Đúng lúc cô đang say đắm nhất thì cửa phòng bỗng mở. Phó Tranh thân quấn độc một chiếc khắn tắm bước ra, thân thể hắn cao lớn, rắn chắc đầy những múi cơ, cái thân hình mà bao người mơ ước, nhìn là chỉ muốn chảy dớt dãi tùm lum. Không những vậy, thể hình là một chuyện không ốm yếu béo mập cũng không phải quá cơ bắp kinh khủng khiếp. Túm cái váy lại là vừa vặn đủ làm chị em ngã quỵ. Lại thêm cái avata kinh điển hết nước chấm, vừa yêu nghiệt vừa mang chút phong lưu đa tình.

Phó Tranh một tay cầm khăn lau mái tóc còn đang ướt một tay như chỉnh lại phần khăn che bên dưới, hắn như nhận ra có ánh mắt nhìn mình liền chuyển hướng ánh mắt về phía giường. Chú cừu non bé bỏng của hắn vừa rồi còn ngủ quên trong phòng tắm, nước chuyển sang lành lạnh rồi mà bé cừu vẫn ngủ. Hắn vì tiếp khách để cô về trước một chút, thế mà tắm rửa kiểu gì mà ngủ quên giời quên đất trong đó.

Bắt được ánh mắt thèm khát của cừu non như muốn chén sạch con sói già, Phó Tranh cong miệng cười:

“Em thấy sao? Nhìn mlem lắm đúng khum?”

Lấy nhau rồi Mộc Hạ cũng chả ngần ngại bày tỏ quan điểm của mình, cô giơ ngón cái ra like:

“Chồng yêu em có thân hình quả toẹt vời. Mãi đỉnk.”

Nghe vợ gọi ngọt như vậy, hắn hí hừng từ chỗ phòng tắm lau lau tóc mấy cái rồi quẳng sang một bên, chạy tót lên giường ôm lấy cô, hôn chụt một cái vào môi cô:

“Đẹp lắm đúng không, anh cũng thấy vậy. Em muốn xem full HD không che không?”

Hắn nửa nửa quỳ trên giường, hỏi vậy chứ chả đợi cô phản ứng, nhanh tay kéo luôn cái khăn tắm duy nhất trên người đi, thân hình hắn chả gì che đậy lộ ra ngay trước mắt. Con ‘quái vật’ gân guốc kia cũng theo thế mà nhảy vọt ra đập vào mắt Mộc Hạ.

Mộc Hạ đỏ mặt che lấy mắt, đúng là chỗ đó tốt thì tốt thật nhưng đừng có khoe ra như vậy chứ, mà hơn nữa con ‘quái vật’ này…

“Bộ cái này của anh lúc nào cũng đứng ‘say hi’ với mọi người như vậy hả?”

Mộc Hạ vừa ti hí mắt vừa chỉ chỉ xuống phần thân dưới của hắn.

“Tất nhiên là không, nó chỉ chào khi thấy em thôi. Em thấy anh dạy nó ngoan nghe lời không.”

Mộc Hạ:"…"