- Đúng vậy, hơn nữa còn thuyết phục mọi người tổ chức chọn tộc trưởng mới sớm nữa. Tháng sau sẽ thi đấu trong tộc nhân để chọn lại tộc trưởng.
- Con tham gia được không?
- Được thì được, nhưng mà ta không muốn con dính líu tới chuyện này, con vừa mới sống sót qua cửa tử, ta không muốn con lại gặp nguy hiểm.
- Mẹ à, con không sao. Hơn nữa bây giờ con cũng đã là Nguyên Anh tầng hai rồi, còn có thứ này nữa.
Nhã Uyên đem Nguyên Anh xuất ra khỏi thân thể, một Nhã Uyên hắc ám xuất hiện.
Tuy nhiên, lại có một Nguyên Anh khác theo sau, Nguyên Anh này nhìn có vẻ hiền hòa hơn lúc đầu.
- Đây là...hai Nguyên Anh.
Huyết Nguyệt sửng sốt, nàng là lần đầu tiên thấy người nào có hai Nguyên Anh tự nhiên.
- Đệ nhị Nguyên Anh của con là từ linh căn của nhân loại phát triển thành, mang lực lượng của hai loại linh căn cũ của con. Bây giờ huyết mạch của con đã thành Huyết Quỷ thuần chủng, đan điền cũng mất kéo theo cả linh căn. May mà Nguyên Anh hình thành trước khi chuyển giao huyết mạch nên mới giữ lại được.
- Cái này cũng quá ăn gian rồi đi, nhưng mà ta nghĩ con không nên dùng Nguyên Anh đầu tiên đâu, nó cô đặc từ ma khí nên lúc dùng sẽ có nguy cơ bị tẩu hỏa nhập ma đó.
- Vâng, mẹ yên tâm.
- Yên tâm thế éo nào được, ngươi lần nào bộc phát cũng không chịu khống chế bản thân, lần trước còn suýt giết ta với Bạch nhi.
Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nàng chất vấn Nhã Uyên.
Cô quay sang Bạch nhi, nũng nịu.
- Bạch nhi, muội xem Nguyệt tỷ của muội lại ăn hiếp ta kìa.
- Tỷ à, cái này ta cũng không bào chữa được a. Tỷ ấy nói đâu có sai đâu.
- A, Bạch nhi muội phản bội tỷ a.
- Nhã Uyên, chuyện Như Nguyệt nói là sao? Có phải con đã ra tay với hai đứa nó?
- Con...lúc đó không cố ý mừ.-Cô phụng phịu.
- Hai đứa, lần sau mà Nhã Uyên nó làm quá đáng với tụi con cứ nói với ta, ta không tin không trị được nó.
- Mẹ à, rốt cuộc người có nhận nhầm không thế, hay ta là được người khác cứu vậy?
- Có hai đứa con dâu dễ thương như này ta phải bảo vệ tụi nó chứ, không thể để ai làm hại tụi nó được.
- Người thiên vị a.
Nghe Huyết Nguyệt gọi các nàng là con dâu, Như Nguyệt và Bạch nhi mặt mũi đỏ bừng, Như Nguyệt giả vờ tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì.
- Ể Như Nguyệt, tảng băng di động mà cũng biết đỏ mặt à?
Như Nguyệt bực mình, nàng cầm con dao bạc trong tay phi cái vèo, con dao sượt qua mặt Nhã Uyên cắm đánh phập vào tường.
Nhã Uyên toát mồ hôi hột, sát ý, có sát ý a.
- Nhã Uyên, ngươi vừa nói gì ấy nhỉ? Gió hơi ta có chút nghe không rõ.
Nàng mỉm cười, một nụ cười chết chóc, nụ cười của tử thần a.
" Trong phòng ăn cửa sổ còn không mở lấy đâu ra gió chứ."
- Ta...ta đâu có nói gì đâu, ta nói Như Nguyệt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, à không tiên nữ cũng không bằng a.
Lúc này Như Nguyệt mới bớt giận một chút, không quan tân Nhã Uyên nữa.
Huyết Nguyệt thở dài một hơi, nàng cũng bó tay với đứa con gái rơi này.
- Ăn sáng xong con đi theo ta, ta có một thứ muốn đưa cho con.
Rồi nàng nhìn về phía Bạch nhi và Như Nguyệt.
- Hai đứa cũng đi theo luôn đi, ta cũng có chuyện
Một lúc sau, Huyết Nguyệt dẫn cả ba nàng đến chính điện.
Đi ra phía sau chiếc ghế nàng hay ngồi, ấn một cái nút nhỏ trên tường.
Cái nút màu sắc gần như giống hệt với bức tường, cho dù nhìn kĩ cũng chưa chắc có thể thấy được.
Một thông đạo mở ra, bên trong là cầu thang dẫn xuống phía dưới, bên trong một mảnh tối om.
- Quang cầu.
Nhã Uyên tụ linh lực hình thành một quang cầu nhỏ soi sáng đường đi.
Khi tất cả đã đi xuống thông đạo, cánh cửa đằng sau đóng sầm lại.
- Mẹ à, chúng ta đi đâu vậy?
- Ta muốn cho con một thứ, nó có vẻ rất hợp với con. Với cả ta muốn cho hai con dâu của ta chút đồ, chứ không ra ngoài người khác lại bảo người của ta nghèo rớt mồng tơi.
- Vậy con thì sao?
Nhã Uyên chỉ vào mặt mình, ánh mắt chờ mong.
- Con ấy hả? Tự thân vận động đi kiếm đê.
- Cái giề, mẹ có phải mẹ con không thế. Người thiên vị quá đấy.
- Nhã Uyên tỷ, tí nữa ta sẽ chia cho tỷ một phần. Đừng buồn nha.
Bạch nhi an ủi, Như Nguyệt vẫn lạnh lùng không nói gì, nàng có vẻ vẫn còn giận Nhã Uyên.
- A, chỉ có Bạch nhi là tốt với ta thôi. Vẫn là Bạch nhi nhà ta tốt nhất a.
- Được rồi, lát nữa sẽ cho con một ít.
Nhã Uyên nghe thế vui mừng nhảy cẩng lên, đầu đụng trần đánh bốp một tiếng.
Nhã Uyên khẽ kêu lên một tiếng, tay ôm đầu xuýt xoa.
Bạch nhi thấy thế liền tiến đến, xoa đầu Nhã Uyên.
- Tỷ bớt đau chưa? Phải cẩn thận chứ.
- Bạch nhi muội thật tốt a. Không như người nào đó suốt ngày muốn giết ta.
Nhã Uyên vừa nói vừa liếc nhìn Như Nguyệt.
- Ngươi không chọc giận ta thì ta sẽ động thủ sao?
Như Nguyệt hừ lạnh, vừa rồi còn muốn giúp Nhã Uyên chữa trị, cô lại trực tiếp chọc giận nàng.
- Được rồi mấy đứa, chúng ta đến nơi rồi!
Huyết Nguyệt dừng lại, trước mặt nàng là một cánh cửa đá to lớn.
Nàng đưa tay, nhỏ một giọt máu lên cánh cửa.
Trận pháp trên cửa liền kích hoạt, từng trận văn lần lượt sáng lên.
- Đi vào thôi.
Cả bốn người tiến vào, bên trong tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
- Mẫu thân à, người đúng là quá giàu có a.
Trước mặt cả bốn là nhẫn trữ vật xếp thành đống, bên trong đều được lấp kín cực phẩm linh thạch.
Vô số thiên tài địa bảo phát ra ánh sáng của sự giàu có, bảo khí nồng đậm gần thành thực chất.
Đột nhiên, thanh chủy thủ của Như Nguyệt tự bay ra ngoài, không ngừng hấp thu bảo khí trong kho.
- Cái này là gì vậy, lại có thể hấp thu bảo khí.
Một lượng lớn bảo vật chi khí bị thanh chủy thủ hấp thu, không ngừng phát sáng.
- Pháp khí tái luyện, thức tỉnh khí linh!
Huyết Nguyệt bất ngờ, sao mấy đứa trẻ này may mắn như vậy chứ, cho dù là nàng cũng không có pháp khí có khí linh a.
- Nguyệt nhi, con mau trích máu nhận chủ, nhanh đi.
- Vâng ạ.
Như Nguyệt không do dự làm theo, cắn đầu ngón tay, búng ra một giọt tinh huyết.
Giọt máu chạm vào thanh chủy thủ liền bị nó hấp thu, dung hòa thành một thể.
Ánh sáng chói mắt bạo phát, không ai nhìn thấy chuyện gì xảy ra.