Ánh sáng dần thu lại, từ trong thanh ngân sắc chủy thử bay ra một con rồng trắng hư ảo, hữu hình vô thực.
Bạch long bay về phía Như Nguyệt, đáp xuống vai nàng rồi cuộn tròn lại.
Trên mu bàn tay nàng dần hiện lên một hoa văn hình rồng uốn lượn.
Thanh chủy thủ kia cũng theo ấn kí mà dung nhập vào cơ thể nàng.
- Như Nguyệt, ngươi sao rồi?
Nhã Uyên lo lắng hỏi.
- Ta không sao, chỉ là có chút bất ngờ.
- Không sao là tốt rồi!
Huyết Nguyệt cốc đầu Nhã Uyên một cái, sau đó nói với cô.
- Con ngốc này, tốt cái gì chứ? Con có biết khí linh mà không phản ứng gì như vậy là rất nguy hiểm không. Như vậy có nghĩa là nó chưa chấp nhận con bé, không biết khi nào nó sẽ phản phệ lại đâu.
- Nguy hiểm như vậy? Thế tại sao mẹ lại bảo Như Nguyệt trích máu nhận chủ làm gì?
- Cái này ta cũng không có biết, đâu phải ai cũng có pháp khí có khí linh đâu.
Huyết Nguyệt trước mặt người khác là một huyết quỷ lạnh lùng quyết đoán nhưng bây giờ nàng lại thoải mái nói cười với nhóm Nhã Uyên.
Kể từ khi đại chiến ngàn năm trước, nàng nhờ sự quyết đoán của mình mà trở thành tộc trưởng của huyết quỷ tộc, nhưng cũng từ đó mà nàng mất đi tình thân gia đình, tình cảm bạn bè.
Nàng trở nên ít nói, khuôn mặt gần như không biểu lộ dù chỉ là một chút cảm xúc.
Quay lại với nhóm Nhã Uyên, Huyết Nguyệt vận linh lực, nàng khẽ nhấc ngón tay.
- Như Nguyệt, con đưa tay lại đây, ta giúp con tạm thời phong ấn khí linh này.
Như Nguyệt làm theo, khi Huyết Nguyệt chạm vào tay nàng, một pháp trận huyết sắc dần hình thành, lấy bàn tay làm trung tâm bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể.
Huyết Nguyệt căng thẳng, mồ hôi tuôn ra như mưa, từng giọt nhỏ xuống.
Trận pháp bao phủ toàn bộ cơ thể Như Nguyệt, liền dung nhập vào thân thể nàng, sức mạnh của khí linh cũng bị phong ấn lại.
- Được rồi, con thử gọi pháp khí ra đi.
Huyết Nguyệt thở phào mội hơi, phong ấn khí linh đây cũng là lần đầu tiên nàng làm.
Như Nguyệt triệu hồi thanh chủy thủ ra, lúc trước hoa văn rồng đã rất rõ ràng, bây giờ lại thập phần tinh xảo.
- Con đặt tên cho nó đi.
" Ta tên Ngân Long Chủy."
- Ngân Long Chủy, tên nó là Ngân Long Chủy.
- Tên đúng là thật hay, con có thiên phú trong vụ này đó.
- Không, tên này là khí linh nói cho con, không phải con đặt.- Như Nguyệt lắc đầu.
- Vậy sao. Cũng được, ít nhất thì nó cũng nói tên mình cho con.
- Mẫu thân, ta lấy cái này được không?
Nhã Uyên cầm lấy một cái nhẫn trữ vật, bên trong toàn là linh dược thượng phẩm.
- Này ngươi không lo cho Như Nguyệt à?
- Nàng ta thì có chuyện gì được chứ, có người ở đây bọn ta muốn chết cũng khó a.
- Ngươi...ta hết nói nổi ngươi rồi.
Nghe thấy câu nói hững hờ của Nhã Uyên, Như Nguyệt có cảm giác khó chịu nơi trái tim, nàng cảm thấy đau nhói.
Nàng kìm nén cảm xúc của mình xuống, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, yên lặng như ban đầu.
- Như Nguyệt, con đừng buồn. Nhã Uyên không có ác ý đâu, chỉ là tính nó như vậy, làm mà không chịu suy nghĩ kĩ.
- Vâng. Con không sao đâu.
Như Nguyệt xưng hô với Huyết Nguyệt theo Nhã Uyên, dù sao Huyết Nguyệt cũng nhận nàng là con dâu, dù ít nói thì phép tắc lễ nghi cơ bản vẫn không thể thiếu.
Huyết Nguyệt nhìn nàng, dù Như Nguyệt đã nói không sao nhưng nàng vẫn nhìn ra được cô thật sự buồn.
- Nhã Uyên, con lại đây cho ta. Bỏ cái nhẫn xuống. Vốn muốn cho con thêm chút đồ nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, không cho gì hết. Phần của con đưa sang cho Như Nguyệt.
- Mẹ à, người không thể như vậy a.
Nhã Uyên nằm ăn vạ, giãy đành đạch như cá mắc cạn.
- Tự làm tự chịu.
Như Nguyệt lạnh lùng, nàng cảm thấy như Huyết Nguyệt đang lấy lại công bằng cho mình, cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Hai người bắt nạt ta. Quá đáng.
- Ngươi có đi tiếp không?
- Ta không đi.
- Vậy thì thôi, tiếc thật. Vốn định đưa cho ngươi pháp bảo của ta, nhưng mà ngươi đã nói như vậy thì...
- Ta đi, đi chứ.
Huyết Nguyệt nói chưa hết câu, nàng đã lật mặt.
Tốc độ lật mặt này còn nhanh hơn cả lật bánh tráng a.
- Ngươi đây cũng quá nhanh đó. - Huyết Nguyệt ngán ngẩm.
- Được rồi, đi theo ta.
Huyết Nguyệt dẫn cả nhóm đị đến cuối căn hầm, sâu bên trong lại có một ánh cửa.
Pháp trận lần này còn dày đặc hơn lúc trước, trận văn cũng cực kì phức tạp.
Nhã Uyên cũng là trận pháp sư vậy mà không thể nhìn ra được có bao nhiêu loại trận pháp trong tổ hợp này.
- Cái này ta dành cho người kế thừa ta, vậy nên cần cả hai giọt máu làm chìa khóa. Một của ta một của con. Đưa tay ra đi.
Nhã Uyên vac Huyết Nguyệt lần lượt trích máu của mình nhỏ lên pháp trận.
Pháp trận dần phát sáng, trận văn dày đặc làm cho toàn bộ cánh cửa thành một màu vàng rực rỡ.
Một lát sau, trận pháp kích hoạt xong, ánh sáng cũng dịu dần, để lộ ra một căn phòng nhỏ.
Căn phòng trống trơn, ở giữa phòng là một bệ đá nhỏ, bên trên dặt một vật hình cầu đen bóng.
- Đây là thứ ta muốn đưa cho con.
- Cái này là gì a? Đen thui một cục như này thì làm được gì.
- Đừng coi thường nó, tuy là hình dáng cơ bản của nó không đẹp lắm nhưng mà nó là pháp khí gần như mạnh nhất của ta.
- Gần như mạnh nhất? Vậy có nghĩa là nó chưa phải mạnh nhất.
- Ừ thì đúng là như vậy. Nó có thể tùy ý người dùng mà biến hóa, chỉ là uy lực không lớn.
- Vậy à? - Nhã Uyên tỏ vẻ chán chường.
- Nó có một khả năng mà không pháp khí nào có được, đột phá phẩm cấp.
Pháp khí được luyện khí sư luyện chế, phẩm chất đã định là không thể thay đổi.
Nhưng pháp khí này của Huyết Nguyệt lại có năng lực tự thân thay đổi phẩm chất của mình, đột phá lên phẩm chất cao hơn.
Chỉ là cần bổ sung một lượng lớn linh vật thiên địa, nên cũng làm chủ nhân của nó rất tốn tiền.
Huyết Nguyệt cũng đã từng một lần tăng cấp cho nó, kết quả là vét sạch một nửa kho của nàng.
Từ đó nó bị phong ở đây, bị Huyết Nguyệt lãng quên.