Nhã Uyên đem chân khí truyền vào quả cầu, bắt đầu luyện hóa.
Đột nhiên, lực luyện hóa của cô bị phản ngược lại, tinh thần hải của cô bắt đầu nứt vỡ.
Nhã Uyên hét lớn một tiếng, linh hồn cô vốn đã khiếm khuyết, bây giờ lại còn bị phản phệ, nỗi đau đớn của linh hồn không hề nhỏ.
Huyết Nguyệt nhìn thấy Nhã Uyên như vậy, nàng đem chân khí của mình truyền vào cho cô, giúp cô luyện hóa quả cầu.
Một khắc sau, quả cầu đã được Nhã Uyên luyện hóa.
Huyết Nguyệt cũng đã tiêu tốn không ít chân khí, nàng giúp cho cô luyện hóa pháp khí, cũng chịu một phần phản phệ của cô.
Nhã Uyên luyện hóa pháp khí xong, liền ngồi xếp bằng dưỡng thần, bắt đầu vá lại tinh thần chi hải của mình.
Xong xuôi, Nhã Uyên thử cảm nhận quả cầu.
Cô điều khiển cho hắc cầu lơ lửng trên không trung.
- Mẫu thân, nếu ta cho nổ cái này nó có sao không?
Nhã Uyên chỉ vào bức tường trước mặt.
- Không sao, nhưng mà con muốn làm gì?
Nhã Uyên không nói, nhắm mắt lại.
Hắc cầu bắt đầu biến đổi, phân tách thành các bộ phận linh kiện nhỏ xíu.
Dưới sự điều khiển của Nhã Uyên, hắc cầu biến thành một hối giáp bàn tay.
Cô đeo nó lên tay mình, nhắm vào bức tường đá trước mặt.
Lấy chân khí làm nguyên liệu, một viên đạn bắn ra.
Viên đạn chỉ nhỉ bằng đầu ngón tay chạm vào bức tường liền nổ tung, bức tường trực tiếp thủng một lỗ lớn, sâu hơn mười trượng.
- Cái này, con là khôi lỗi sư?
- Vân, nhưng mà con là tam tu khôi lỗi, trận pháp và phù chú.
Viên đạn khi nãy không thể có uy lực như vậy, nhưng Nhã Uyên dùng giáp tay cô đặc chân khí, sau đó khắc pháp trận cường hóa lên viên đạn, cấp số nhân uy lực của nó lên nhiều lần.
Nhã Uyên bắn xong viên đạn, khải giáp liền trở lại thành hắc cầu, tinh thần lực và chân khí của cô bị rút cạn.
Nhã Uyên vô lực ngã xuống, sắc mặt cô tái nhợt, không chút sức sống.
- Nhã Uyên, một kích này của con đã ngang bằng với Hóa Thần sơ kì rồi, con chỉ mới Nguyên Anh sơ kì, đây cũng quá nghịch thiên rồi.
Huyết Nguyệt bất ngờ, không ngờ Nhã Uyên lại có trình độ khôi lỗi và trận pháp cao như vậy.
Nhờ có hệ thống
- Cũng không quá tốt, chiêu này tiêu hao toàn bộ tinh thần lực và chân khí của con. Bây giờ con không khác gì miếng mồi ngon a.
- Này, cô nghĩ cái quái gì trong đầu vậy hả? Linh hồn khiếm khuyết còn dùng tinh thần lực.
- Ta không sao, linh hồn cũng được sửa chữa nột phần rồi. Với lại khi nãy ta thấy ở đây có một lượng Dưỡng Hồn đan không nhỏ, dựa vào chúng ta có thể khôi phục linh hồn.
- Nhưng mà Dưỡng Hồn đan chỉ có tác dụng mạnh nhất vào lần đầu, bốn lần sau sẽ bị giảm dược tính, viên thứ sáu là vô tác dụng.
- Không sao, ta trước kia là Thiên Mộc Linh Căn, là vô hạn dung đan. Lượng đan dược ta dùng không bị giới hạn. Vậy nên lượng đan dược này viên nào cũng có thể cho ta dược lực tối đa.
- Vậy ngươi nhanh chóng hấp thu đống này cho ta, nếu ngươi chết ta sẽ xuống địa ngục lôi linh hồn ngươi lên chịu trách nhiệm với ta.
Như Nguyệt gằng giọng, nàng bực mình với thái độ bình thản của Nhã Uyên.
- Rồi rồi, ta biết rồi. Có cô ở đây ta có muốn chết cô cũng đâu có cho phép.
- Biết là tốt.
Như Nguyệt bình thường lạnh lùng, nhưng khi trò chuyện với Nhã Uyên nàng lại có thể thoải mái nói chuyện không câu nệ.
- Con tại sao lại khiếm khuyết linh hồn, mau nói rõ cho ta? Tại sao lại giấu ta?
Huyết Nguyệt nghe thấy việc Nhã Uyên bị khiếm khuyết linh hồn, nàng lo lắng hỏi.
Nhã Uyên vì không để nàng lo lắng nên lúc trước không nói ra chuyện này.
- Không phải con muốn giấu người, nhưng mà người với chuyện trong tộc đã mệt mỏi lắm rồi, nếu như người biết ta như vậy chắc chắn sẽ tìm cách chữa cho ta. Ta không muốn người vì ta mà mệt mỏi thêm nữa.