“Vừa đi vừa nói, đi thôi.” Cổng Thành Để lại lấy lại yên tĩnh như xưa, vụ khủng hoảng này đã được giải quyết mà không cần dùng đến bất cứ lực3 lượng phòng ngự nào của Thành Để, ảnh hưởng rất nhỏ.
Cố Thành Kiều vừa lái xe đến Cục Cảnh sát, vừa kể chi tiết vài điểm mấu chốt c5ho Lâm Thiển nghe.
“Có công dân tốt nào vừa đến là tụ tập đánh nhau, có dân thường nào mà ồn ào, xô đẩy, mắng chửi.
Nếu lần 6này không phải cố ý gây sự thì anh thật sự chưa từng thấy điều gì mới gọi là cố ý gây sự.” Lâm Thiển ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng ng8ười qua, càng nghe càng tò mò, “Này, anh đừng ngừng giữa chừng chứ, nói tiếp đi.” “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta không h5iểu những người khác, nhưng chẳng lẽ không hiểu Chu Mạn Ngọc sao? Con người bà ta, ti tiện bỉ ổi, mưu lợi cho mình, vì tiền mà không từ thủ đoạn, bà ta xúi người thân của người bị nạn tới làm ầm ĩ, đòi lại công đạo là giả, tống tiền mới là thật.
Anh lập tức ngăn ông lại.
Sau đó cứ thể nói chuyện với ông.
Ông hiểu hết, lập tức đi gọi luật sư và vệ sĩ, tính toán thời gian ra ngoài, trước khi đi mới báo cảnh sát.
Chờ Chu Mạn Ngọc lăn lộn khóc lóc om sòm, làm đủ trò xong, lòi cái đuôi hồ ly ra, ba em mới ra mặt lý luận.” Lâm Thiển say sưa lắng nghe, “Ba em không phải đối thủ của Chu Mạn Ngọc.” “Đúng, không biết bây giờ ba em đã trút giận được chưa, hay càng bực bội hơn, lát nữa chúng ta gặp ông ấy sẽ biết.” “Vậy ba em có bị sao không?”
“Không, cãi nhau chẳng bị sao cả, mấy người thân động thủ cũng không bị gì.
muốn gán tiếng xấu quan lớn khinh người cho nhà họ Cổ.
Nếu chúng ta ra mặt, bất luận phản ứng thế nào cũng sẽ dẫn đến chỉ trích, ngược lại còn sập bẫy của bà ta.” Lâm Thiển không dám tin, “Thế...
thể anh với ba em bàn bạc xong rồi à? Bàn bạc lúc nào thế ...
Sáng sớm nay em luôn ở cùng anh mà, sao hai người có thời gian bàn bạc thế?” Cổ Thành Kiêu nhếch môi, “Con người có ba cái gấp, lúc đi vệ sinh thì anh luôn một mình mà.”
“Ba mẹ em tức đến nỗi muốn ra ngoài sút một cú vào Chu Mạn Ngọc đang giở trò quấy nhiễu, may mà ba em còn nhớ gọi điện cho anh.
Em hiểu bà ta, bà ta cũng hiểu em.
Bà ta biết rõ em sẽ không thật sự làm gì bà ta nên mới dám đến trước cửa nhà ta làm ầm ĩ.
Nếu không phải như thế thì em xem thử bà ta có dám đến rạp chiếu phim gây chuyện với Vương Trạch Vũ, có dám tới công ty tổ chức sự kiện Hanayome gây chuyện với Hoa Tiểu Chi không? Bà ta chỉ dám gây chuyện với em thôi.” “Em với Lâm Du đều là người dễ mềm lòng nên mới bị bà ta dắt mũi.
Hai em nhớ đến ơn dưỡng dục của Chu Mạn Ngọc, nhưng ba em thì hận bà ta thấu xương.
Hôm nay bà ta gây rối thế này, ngoại trừ dọa dẫm bắt chẹt em, còn
Chuyện này có thể tha thứ, cảnh sát sẽ xử lý theo tình hình cụ thể, cùng lắm là phê bình giáo dục vài câu là có thể về nhà.
Chuyện tụ tập đánh nhau kiểu này phải trị kẻ chủ mưu, Chu Mạn Ngọc trước tiên là xúi giục người thân của người bị nạn, sau đó tập hợp đám du côn, tạo ra dư luận đổi trắng thay đen, rất nhiều tội danh đang chờ bà ta.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như tội xúi giục người khác, tội gây trở ngại an toàn nơi công cộng, tội phỉ báng, tội cố ý gây thương tích.
Luật sư mà ba em gọi tới rất am hiểu về các vụ kiện cáo này, chỉ cần bắt được mấy tên du côn đó, chứng minh Chu Mạn Ngọc mua chuộc là bà ta hoàn toàn mang những tội này.
Đây là kết cục thê thảm của bà ta, sự ngụy biện của bà ta sẽ vô dụng trước mặt quan tòa.”
“Vậy...”
“Em đừng mềm lòng nữa.
Giờ em mềm lòng là làm mất mặt ba em.
Tốt nhất em đừng nói chuyện này với Lâm Du, đợi đến lúc chị ấy khóc lóc đến cầu xin em, em càng phải giúp ba em nói lý lẽ cho Lâm Du biết.
Mềm lòng sẽ chỉ hại
mình thôi, hãy nghĩ tới những chuyện thường thiên hại lí, long lang dạ sói mà cả nhà bọn họ đã làm với hai chị em em thì em không được mềm lòng.” Lâm Thiển im lặng, Cố Thành Kiêu đưa tay qua nắm lấy tay cô, “Có thể em chưa biết, vậy để anh nói cho em hay, sau khi ra tù, Chu Mạn Ngọc không sống độc thân.” Lâm Thiển ngẩn ra, con ngươi bỗng co lại.
Bà ta ra tù trước, sau đó mới tới Lâm Bồi ra tù.
Những năm qua, Lâm Bồi rất ít khi xuất hiện, ngay cả ngày lễ tết cũng không ra ngoài, còn bà ta thì luôn ăn mặc trang điểm theo phong cách phu nhân, tác phong vẫn không khác gì lúc trước.
Bây giờ nhà họ Lâm đều sống dựa vào phí phụng dưỡng của Lâm Tiêu, nhưng từ khi Tổng Đình Uy ra nước ngoài lập nghiệp, Quốc tế Lam Thành ở trong nước chỉ còn là một cái xác rỗng.
10% cổ phần trong tay Lâm Tiêu cũng không có tác dụng, tiền hoa hồng mà chị ta nhận được giảm dần theo từng năm.
Sau khi ra tù, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc không có việc làm, không có thu nhập.
Thu nhập của Lâm Tiêu cũng ít đi, mà chi tiêu lại nhiều.
Chị ta vung tay quá trán không nói, Chu Mạn Ngọc cũng tiêu tiền như nước, như cái động không đáy vậy.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lâm Tiểu thường xuyên trà trộn trong các bữa tiệc của đại gia, cũng là nguyên nhân vì sao chị ta đã lớn tuổi mà vẫn muốn liều mạng chen chân vào giới giải trí, đây là cách có thể giúp chị ta kiểm tiền nhanh nhất.
Lâm Tiểu xảy ra chuyện, bỏng toàn thân, e rằng sau này không thể kiếm tiền nhanh kiểu này nữa.
Có lẽ Lâm Bồi thật lòng thương con gái, còn Chu Mạn Ngọc thì không.
So với thương con gái thì bà ta thích tiền hơn.
Không phải Cố Thành Kiều và Lâm Thiển coi thường tình thương của mẹ ở Chu Mạn Ngọc, mà là chính bà ta gấp gáp thể hiện ra.
Cảnh sát theo xe cấp cứu áp tải Lâm Bồi tới bệnh viện, tiếp đó là bắt Chu Mạn Ngọc.
Chu Mạn Ngọc bắt đầu lăn lộn khóc lóc om sòm ở bệnh viện, liên tục chửi bới cảnh sát.
“Các người là đám cảnh sát rởm, bị nhà họ Cố mua chuộc, không bắt hung thủ mà đi bắt người thân của người bị nạn chúng tôi, các người nói xem có được không?” “Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, tôi không phục, không phục! Lâm Thiển, mày là đứa ăn cháo đá bát.
Mày ăn cơm nhà họ Lâm lớn lên, vừa có quyền thế ở nhà họ Cố là liền vứt bỏ gốc gác của mình! Tao không cần mày báo đáp, nhưng mày cũng đừng đuổi cùng giết tận chứ!” “Lâm Thiển, Lâm Thiển, mày sẽ không được chết tử tế, mày hại chết nhiều người như thế sẽ bị báo ứng!”
Trong bệnh viện đông người, chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người tụ tập ở hành lang phòng cấp cứu.
Chu Mạn Ngọc gây sự kiểu này gây ảnh hưởng rất lớn tới trật tự của bệnh viện.
Hai cảnh sát trẻ đi theo sau hoàn toàn không ngờ một phụ nữ trung niên có thể ầm ĩ long trời lở đất như thế.
“Bà Chu, xin bà phối hợp.”
“Phối hợp? Lâm Thiển hại con gái tôi bỏng khắp người, hủy hoại cuộc đời của con tôi.
Lâm Húc xô chồng tôi ngã xuống đất, vừa mới đưa vào phòng cấp cứu.
Cậu bảo tôi phối hợp? Vậy chi bằng cậu lấy mạng tôi luôn đi.” “Bà Chu, chúng tôi làm việc theo luật.
Bà nói nhiều lý luận sáo rỗng cũng vô ích, bây giờ bà không phối hợp là chống lại lệnh bắt.” “Tùy cậu muốn gán cho tôi tội gì cũng được, dù sao con gái và chồng tôi đều đã vào bệnh viện, sống chết chưa rõ.
Tôi cũng không muốn sống nữa.
Các người giết tôi đi, kết liễu cái mạng này luôn cho rồi!”