Hai cậu này, tôi biết các cậu đều nghe mệnh lệnh của cấp trên, nhất định cấp trên của các cậu đã bị nhà họ Cố mua chuộc.3
Các cậu còn trẻ, đừng thông đồng làm bậy với những người đó, phải làm rõ phải trái.” Cảnh sát: “Bà Chu, xin bà5 ăn nói cẩn thận.
Tôi cảnh cáo bà, chỉ mấy câu nói ấy của bà thôi cũng đã cấu thành tội nhục mạ cảnh sát rồi đấ6y.” Mặt mày Chu Mạn Ngọc đầy nước mắt nước mũi, nói nhiều lời dữ dằn như thế cũng không thấy hai cảnh sát mềm lòng. Bà ta đành phải đổi cách thức, cứng không được thì mềm.
Thế là, bà ta đột nhiên thở không ra hơi, đôi mắt 5mơ màng, hai chân mềm nhũn, lảo đảo về phía trước như uống say, suýt chút ngã sấp xuống.
“Tôi...
tôi tức ngực...
Các cậu hiểu cho tâm trạng của tôi một chút đi được không?”
Tốc độ nói chuyện của Chu Mạn Ngọc chậm lại rõ ràng, hơi thở cũng trở nên khó khăn và tốn sức: “Con gái của tôi vẫn đang trong phòng hồi sức cấp cứu, chồng tôi vừa mới được đẩy vào phòng cấp cứu.
Các cậu thật sự muốn bắt tôi sao? Được, tôi chỉ có một yêu cầu, ít nhất hãy đợi đến khi có tin tức của chồng tôi, được không?”
“Đến hôm nay là ròng rã một tuần rồi, bệnh viện đã ba lần thông báo bệnh tình nó nguy kịch.
Đến nay nó vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi biết, nhất định là nó sẽ không chấp nhận được dáng vẻ hiện giờ của mình.” Nói xong, Chu Mạn Ngọc cũng thật sự rất đau lòng.
Lâm Tiêu là con gái duy nhất của bà ta, là ruột thịt của bà ta, cũng là tất cả niềm hi vọng và gửi gắm trong nửa đời sau của bà ta.
Bà ta đấm ngực dậm chân, khóc đến nỗi không kiềm chế được.
Hai cảnh sát nhìn nhau, cau mày, đều rất khó xử.
“Phạm nhân bị phán xử còn có nhân quyền, tôi đây không bị định tội mà không thể đưa ra yêu cầu sao? Hơn nữa, yêu cầu của tôi quá đáng lắm sao? Sau này các cậu có vợ, cô ấy đột nhiên phát bệnh, các cậu không lo lắng sao?” Cảnh sát thì thầm với nhau vài câu, sau đó một người đi ra đằng sau gọi điện xin chỉ thị, một người khác tiếp tục nhìn Chu Mạn Ngọc.
Chu Mạn Ngọc lại kể khổ với quần chúng xung quanh, “Con gái tôi là người bị nạn trong vụ cháy ở rạp chiếu phim, bây giờ vẫn đang nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, ba lần được báo là bệnh tình nguy kịch rồi.” Người xung quanh lập tức vô cùng đồng cảm với bà ta, đều tức giận bất bình, “Tôi nghe nói là một thương gia bất lương nào đó vì đuổi kịp tiến độ mà tự ý kéo dây điện làm chập mạch mới dẫn tới hỏa hoạn.” “Trời đánh, năm người chết và năm người bị bỏng nặng đấy, làm không kĩ sẽ lây lan toàn thân, dù chữa khỏi thì da thịt cũng sẽ không như trước!” “Quá đáng thương, người bị bỏng là thảm nhất, cả đời phải bị di chứng tra tấn, thà chết còn sướng hơn.” Mọi người bàn tán qua lại, nhìn Chu Mạn Ngọc bằng ánh mắt đồng cảm.
Chu Mạn Ngọc cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, khóc thảm thiết hơn, “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi chỉ là dân thường, nhà chỉ có một đứa con, người làm cha mẹ như chúng tôi nếu không đoàn kết thì ai giữ gìn lẽ phải cho con chúng tôi?” “Đúng thế, quá đáng thương.” Mọi người nhốn nháo gật đầu, có mấy người mẹ, có lẽ là liên tưởng đến con mình đang sinh bệnh cũng rớm nước mắt.
Chu Mạn Ngọc vừa khóc vừa nói: “Sáng hôm đó con gái tôi vẫn còn rất khỏe, tôi làm bữa sáng cho nó, nhìn nó ra ngoài đi làm, nó còn quay lại nói với tôi là buổi tối muốn uống canh gà, kết quả chập tối đã nhận được tin nó xảy ra chuyện, tôi đã hầm xong canh gà rồi, tiếc là nó không ăn được.” “Con gái tôi rất đẹp, da rất trắng, con bé thích chưng diện, thích ăn mặc thật xinh ra ngoài, nhưng bây giờ, một trận hỏa hoạn đã hủy hoại nó, toàn thân nó không còn chỗ nào lành lặn, tôi cũng không cách nào nhìn được nó.” Chu Mạn Ngọc miêu tả rất cuốn hút, khiến rất nhiều người rớm nước mắt.
Ở một nơi khác, cảnh sát báo cáo tình hình ở bệnh viện với cấp trên, cấp trên đồng ý yêu cầu của Chu Mạn Ngọc.
Nhưng phía bệnh viện không cho phép tập trung gây chuyện ở nơi công cộng như phòng cấp cứu.
Cân nhắc liên tục, cuối cùng phía bệnh viện cũng dành cho Chu Mạn Ngọc một phòng nhỏ riêng biệt để chờ tin tức của Lâm Bồi.
Cùng lúc đó, bên Cục Cảnh sát đã xác minh danh tính của những người bị giữ lại hôm nay.
Những người bị giữ lại đều là người thân và bạn bè của những người thương vong, cảnh sát tiến hành phê bình giáo dục bọn họ, sau đó thì thả bọn họ đi.
Lâm Húc có luật sư ở đây nên xử lý nhanh hơn.
Ở ngoài cổng Cục Cảnh sát có rất nhiều phóng viên ngồi chờ, hễ người nào đi ra là bọn họ liền vẫy tới phỏng vấn, nhưng những thân nhân từ Cục Cảnh sát bước ra đều ngoan ngoãn giữ yên lặng, không cho phóng viên cơ hội hỏi chuyện.
Ngoài thân nhân, cảnh sát còn hỏi thăm các phóng viên ở hội trường, tất cả chuyện đã xảy ra đều được vô số máy quay hoặc điện thoại quay lại với đủ góc độ, rất kĩ càng.
Sự thật chứng minh, trong trận sóng gió này, Lâm Húc hoàn toàn không hề động tay lần nào, Chu Mạn Ngọc mới là người liên tục gây hấn.
Theo lời khai của mấy vệ sĩ của Lâm Húc, đám du côn bỏ trốn kia biết bắt người, hơn nữa động tác tay còn rất chuẩn và mạnh, tên nào cũng được huấn luyện bài bản.
Ngoài ra, cộng thêm những hình ảnh quay được, cảnh sát nhanh chóng khóa chặt mấy tên du côn, đoán sơ qua thì nhóm bọn chúng có khoảng ba mươi người.
Người thân của người bị nạn chỉ có mặt tầm mười người.
Mục đích của Chu Mạn Ngọc càng rõ ràng hơn.
Lâm Húc đã có thể về nhà, việc đầu tiên ông làm là báo bình an với Hà Hâm, “Không sao rồi, Thành Kiều và Lâm Thiển đều ở đây, bọn tôi sẽ về ngay thôi.” “Ba.” Lâm Thiển đến đón, “Cảm ơn ba.” Lâm Húc để điện thoại xuống, đưa tay xoa đầu con gái, cười nói: “Con bé ngốc, cảm ơn ba gì chứ, mẹ con đang ở nhà chờ chúng ta, chúng ta mau về thôi.” “Vâng.” “Đợi chút...” Lâm Húc đột nhiên sầm mặt lại, cau chặt mày, “Có tin tức của bác Cả con chưa?” Giọng Lâm Thiển vô cùng nghiêm nghị, “Bệnh viện vừa gửi tin đến, bác cả trúng gió hai lần, vẫn đang trong phòng cấp cứu.” “Trúng gió hai lần? Nhồi máu não à?”.
“Vâng, bây giờ con cũng không biết cụ thể, phía bệnh viện vẫn chưa kết luận, chỉ nói là tình hình không mấy lạc quan, bảo người thân chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Lâm Húc phải rất tốn sức mới đứng vững được.
Ông và anh Cả có hiềm khích nhiều năm, quan hệ anh em rất lạnh nhạt, dù không tới mức một sống một con nhưng đều hận nhau thấu xương.
Bây giờ bỗng nghe được tin này cũng là một cú sốc với Lâm Húc.
“Ba đã thấy tình hình của ông ấy không ổn, thế mà Chu Mạn Ngọc còn ở đó lôi kéo rồi lắc mạnh ông ấy, đúng là...” Lâm Húc hít sâu, cố gắng không cho lửa giận bùng phát ở Cục Cảnh sát.
“Ba, ba đừng lo lắng quá, chờ tin xem sao.” “Cũng chỉ có thể như thế thôi, về nhà trước đã, mẹ con đang ở nhà sốt ruột chờ đợi.” “Vâng.”