Lúc gây chuyện ở trước của Thành Để xảy ra chuyện không may, ông ta lại bị nhồi máu não lần nữa, hơn nữa còn rất nguy kịch.
3Lần này không may mắn như thế, suýt thì Lâm Bồi đã xuống điện Diêm Vương báo cáo rồi.
Lúc ca phẫu thuật của Lâm Bồi kết thú5c thì trời đã tối, Chu Mạn Ngọc vẫn không thể nào tránh khỏi việc bị đưa đến Cục Cảnh sát.
Nhưng vì vẫn chưa bắt được những6 tên du côn kia, không đủ chứng cứ, lại thêm tâm trạng của Chu Mạn Ngọc rất không ổn định, cứ khóc mãi, mấy lần khóc đến ngất đi.
Cảnh sát xét theo tình hình mà xử lý, sau khi hỏi ý kiến của bà ta, họ đã đưa bà ta về căn nhà ở ngoại thành ngay trong đêm.
Căn biệt thự rất lớn, bà ta đứng một mình trong phòng khách, cảm thấy vô cùng lạnh.
Trên bức tường trong phòng khách toàn là ảnh chân dung của Lâm Tiêu, cục cưng của bà ta, chỗ dựa cả đời của bà ta, bây giờ đã tan nát hoàn toàn rồi.
Bà ta hận, hận tất cả những người sống tốt hơn hai mẹ con bà ta, hận những người từng làm tổn thương hai mẹ con bà ta, cũng hận thói đời tôn thờ người cao quý, giẫm đạp kẻ thấp hèn và cuộc sống lên xuống bấp bênh này.
Chu Mạn Ngọc bỗng ôm lấy đầu mình, từ từ ngồi xổm xuống.
Lần này bà ta gỡ bỏ tất cả sự ngang ngược và lớp ngụy trang xuống để khóc thật sự.
“Ông trời ơi, tôi nhớ Tiêu Tiêu trước đây của tôi, tôi nhớ con gái trước đây của tôi...” “Ông trời ơi, ông quá bất công.
Tại sao? Tại sao ông lại lấy đi tất cả của tôi? Tại sao?” Nhưng chỉ còn lại tiếng vọng của bà ta trong căn nhà lớn trống trải.
Khóc trong chốc lát, Chu Mạn Ngọc đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn lập tức đứng lên, nhưng chưa chạy được hai bước, trước mắt bà ta đã choáng váng.
“Ui da!” Bà ta đập đầu vào lan can cầu thang.
Nhưng sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, bà ta lập tức lấy lại tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, chạy đến phòng của Lâm Tiêu, lục tung tìm kiếm.
Đêm đã khuya, biệt thự ở ngoại thành yên tĩnh và quạnh quẽ.
Vẫn là hai cảnh sát trẻ nọ đưa Chu Mạn Ngọc về nhà bình an.
Khóc lóc một ngày một đêm, bây giờ Chu Mạn Ngọc đã không còn tí sức lực nào, giọng đã khàn.
Bà ta không nói câu nào nữa, đi thẳng vào nhà.
Căn biệt thự này là Tổng Đình Uy mua cho Lâm Tiêu, không ngờ chuyện đến nước này mà bà ta lại chỉ có thể sống nhờ vào căn nhà của nhà họ Tống tuyệt tự ác độc kia.
“Ở đâu chứ?”
“Để ở đâu rồi?” “Cất kĩ như vậy làm gì?” Bà ta lục khắp tủ quần áo của Lâm Tiêu, tìm khắp bàn trang điểm, cuối cùng cũng tìm được thứ bà ta cần trong ngăn kéo của bàn đọc sách.
“Ha ha ha ha, ha ha ha ha, tìm được rồi, ha ha ha ha, tìm được rồi...” Bà ta cười, giọng khàn đặc, cười rồi khóc, khóc rồi lại cười, rồi vừa khóc vừa cười.
Bà ta cầm giấy tờ bất động sản trong tay, trên giấy tờ bất động sản chỉ có tên một mình Lâm Tiêu, mà căn biệt thự này đang có giá khoảng hai trăm triệu ngoài thị trường.
Con gái không qua khỏi, chồng không xong thì ít nhất bà ta vẫn còn hai trăm triệu.
Hai trăm triệu cũng có thể khiến bà ta bật cười trong nước mắt! Vì sự an toàn của gia đình mình, Cổ Thành Kiều bèn tăng cường lực lượng bảo vệ ở Thành Đế, Nam Nam và Bắc Bắc đi học cũng tăng thêm vệ sĩ hộ tống và cũng tăng cường giám sát xung quanh nhà trẻ.
Hai ông bà Cổ ra ngoài cũng có vệ sĩ đi theo, anh tuyệt đối không cho phép người thân của mình chịu bất cứ thương tổn nào.
Về phần Lâm Thiển, ngoài có Lý Bất Ngữ âm thầm bảo vệ, còn có cận vệ Cố Thành Kiểu chăm sóc 24 giờ.
Muốn hỏi vì sao Cố Thành Kiêu lại nhàn rỗi như thế? Bởi vì anh có lý do tránh hiểm nghi rất thích hợp.
Đội đặc nhiệm Dã Lang luôn theo dõi và điều tra Dương Liễu Nhi.
Sau khi hợp tác với cảnh sát, họ đã cùng nhau tìm kiếm bằng chứng mới từ manh mối của Dương Liễu Nhi, mà Lâm Thiển là người có liên quan đến vụ án trong số những người đã nộp tiền bảo lãnh.
Anh là thủ lĩnh của Dã Lang, đương nhiên là phải tránh hiểm nghi.
Tất nhiên, tránh hiểm nghi chỉ là làm cho người ngoài thấy, trên thực tế, anh luôn giữ liên lạc với tổng bộ và cũng đang bày mưu nghĩ kế ở phía sau.
Hôm đó, phía bệnh viện truyền đến một tin tốt, cuối cùng Lâm Tiêu cũng tỉnh lại.
Thật ra trong thời gian này không phải Lâm Tiêu luôn rơi vào hôn mê, chỉ là lúc cô ta mở mắt tỉnh lại thì đầu óc không được rõ ràng, còn lần này là thật sự tỉnh táo.
Lâm Tiêu tỉnh lại cũng có nghĩa là cảnh sát sẽ có thể lấy được nhiều tin tức hơn.
Sau khi nhận được tin này, Lâm Thiển và Lâm Du đều vội vã chạy tới bệnh viện thăm cô ta.
Lúc bọn họ đến, cảnh sát mới vừa ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu.
Đội trưởng Trương vừa nhìn thấy Cố Thành Kiêu là liền kéo anh vừa đi vừa nói chuyện.
“Y tá, chúng tôi là người thân của Lâm Tiêu, có thể vào thăm chị ấy không?” “Cô ấy vừa lấy lời khai xong, tiêu hao rất nhiều sức, tốt nhất các cô đừng vào thì hơn, huống chi nhiều người nhiều vi khuẩn, bây giờ cô ấy sợ nhất là vi khuẩn lây nhiễm.” Lâm Thiển gật đầu, không làm khó y tá nữa, “Được rồi, chúng tôi hiểu rồi, vậy chúng tôi có thể đứng ngoài nhìn chị ấy không? Không cần vào.” “Chuyện đó không thành vấn đề.” Nói xong, Lâm Thiển và Lâm Du nắm tay nhau chầm chậm đi đến phòng hồi sức cấp cứu.
Các cô tiếp sức cho nhau, cũng tiếp sức cho Lâm Tiêu.
Xuyên qua tường kính, hai người thấy được Lâm Tiêu nằm trên giường bệnh.
Nếu y tá không giới thiệu, họ hoàn toàn không nhận ra đó là Lâm Tiêu.
Toàn thân Lâm Tiêu đều bị quấn băng gạc, vì diện tích bỏng quá lớn nên cần phải ghép da.
Làn da ở chỗ duy nhất không bị cháy đã bị lấy dùng hết, bây giờ trên người cô ta không còn chỗ nào lành lặn.
Lâm Thiển và Lâm Du đều không nói gì, chỉ càng nắm chặt tay người kia hơn, hốc mắt đỏ lên.
Ai có thể ngờ rằng nhà họ Lâm từng vẻ vang vô hạn lại rơi vào kết cục như bây giờ.
Lâm Bồi bị nhồi máu não, nằm liệt giường, so với người thực vật, ông ta chỉ khác là có thể mở mắt.
Ông ta không thể nuốt, chỉ có thể tiêm thức ăn lỏng vào cơ thể bằng ống tiêm, kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Lâm Tiêu thì bị bỏng toàn thân, tình trạng không ổn định, điều trị không kỳ hạn.
Về phần Chu Mạn Ngọc, sau khi mất đi chồng và con gái khỏe mạnh, cuộc sống của bà ta đại khái cũng không còn gì để dựa vào.
Cũng nhờ bà ta kiên cường mới có thể trụ đến ngày hôm nay.
Lâm Thiển và Lâm Du đều có nhiều ân oán với nhà họ Lâm, bây giờ ân oán cũng tiêu tan hết sau trận biến cố này.
Lúc các cô đang tập trung nhìn Lâm Tiểu thì ngoài hành lang đột nhiên truyền đến một giọng nói chói tai, “Hai con bại hoại chúng mày còn dám tới đây hả?!” Là Chu Mạn Ngọc, người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Lâm Thiển: “...”
Lâm Du: “...”
Chu Mạn Ngọc chạy lên trước, mắng hai cô bằng lời nói ẩn chứa sự châm chọc.
Bà ta không màng đến hình tượng, nhưng đây là phòng hồi sức cấp cứu, không được phép lớn tiếng làm ồn chứ đừng nói chi là mắng chửi gây sự.
Các y tá lập tức đi tới can ngăn, đồng thời lập tức báo cho bảo vệ.
Lâm Thiển và Lâm Du thấy thế cũng mặc kệ, bèn đi ra ngoài trước, bà ta muốn mắng thì ra ngoài mà mắng.