Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1063: Nghi thức chính thức




Đời này của ông có thể nói là long đong vô vị, chỉ biết dựa vào tài sản mà ba mẹ dốc sức làm ra sống an ổn hơn nửa đời, khi ông muốn lập kế hoạch lớn 3thì nhận ra mình đã già rồi.
May mà con của ông - Hà Cảnh Hành là một ứng cử viên giỏi cho nghề kinh doanh.


Bây giờ xem ra, dù là kiến thức hay năng lực, con6 trai ông đều vượt xa ông.


Ông cụ biết cháu trai 8tài giỏi như thế, người làm cha như ông cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.


“Trước mắt đừng vội vàng quá, dù sao chúng ta cũng mới về nước, vẫn c5ần phải từ từ tìm hiểu thị trường trong nước.” Hà Cảnh Hành lại có ý kiến khác, “Ba, thật ra hơn một năm qua con đã tìm hiểu thị trường châu báu trong nước, nhất là kim cương định chế, quả thật nước ta đang rất thiếu thốn.

Bây giờ mức sống của mọi người đã tăng cao, càng ngày càng có nhiều người đầu tư vào lĩnh vực trang sức, nhưng thị trường trong nước về cơ bản đang bị mấy nhãn hiệu lớn công chiếm, các cửa hàng định chế tư nhân chiếm tỉ lệ rất nhỏ.

Con đã mò thấy người dân nước ta càng ngày càng chú ý đến những bộ sưu tập tư nhân hoặc cửa hàng đầu tư, sau này thị trường của chúng ta sẽ rất lớn.” Đừng nói Hà Viễn, ngay cả Hà Trường Khanh nghe xong cũng có cảm giác mở rộng tầm mắt.

Càng nói, trọng tâm câu chuyện càng đi xa, Hà Cảnh Hành dừng lại kịp thời, chuyển chủ đề sang Diệp Thủy Tiên, “Thủy Tiên, em thử việc sao rồi?” Bỗng nhiên bị nhắc đến, Diệp Thủy Tiên rất bất ngờ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu nói: “Tháng ba sẽ đi làm chính thức, khoa xét nghiệm.” “Công việc đó với em là có tài mà không được phát huy rồi.

Em đã tìm Tiến sĩ Phó chưa? Hẳn là ông ấy sẽ cần em, hơn nữa bệnh viện lớn cũng giúp em phát triển tốt hơn.” Diệp Thủy Tiên lắc đầu: “Em muốn dựa vào chính mình xem có làm nên chuyện gì không.” Dư Oánh nắm tay Diệp Thủy Tiên, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng: “Cháu gái, cháu không cần phải mệt mỏi như thế, không cần phải có gánh nặng gì cả, ở đây mọi người là người nhà của cháu, dù cháu không làm nên chuyện gì cũng không sao.” Hà Cảnh Hành đang lo phải mở miệng thế nào, cuối cùng bà nội cũng giúp anh tìm được vết cắt.

Anh thuận thể nói ra: “Đúng vậy, sau này nơi này sẽ là nhà em, bọn anh là người nhà của em.

Ba, ông nội, bà nội, cháu có đề nghị này, đã có từ rất lâu trước đây rồi ạ, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội để mở miệng.” “Gì thế?” “Cháu muốn chính thức nhận Thủy Tiên là em gái nuôi, có nghi thức nhận người thân luôn ạ, cho ba và ông bà nội có thêm con gái và cháu gái.

Sau này chúng ta sẽ là người nhà thật sự, mọi người thấy sao ạ?”

Tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Thủy Tiên đều ngạc nhiên.

Hà Viễn là người trấn tĩnh lại đầu tiên, ông cũng đã từng khuyên nhủ con trai mình, nhưng con trai đã tỏ rõ với ông là chỉ xem Diệp Thủy Tiên như em gái.

Bây giờ nghe thấy đề nghị này, tuy ông ngạc nhiên nhưng cũng không bất ngờ.

“Chuyện này con đã bàn với Thủy Tiên chưa?” Có thêm một đứa con gái đương nhiên không có vấn đề gì với Hà Viễn, nhưng chỉ sợ Thủy Tiên không thể chấp nhận được.

Ông sợ sự cố chấp của con trai mình sẽ khiến Thủy Tiên khó chịu.

Mặt Hà Cảnh Hành vui vẻ, “Từ nhỏ con và Thủy Tiên đã ở chung như anh em.

Với bọn con, có nghi thức hay không không đáng kể, con chỉ muốn thông qua nghi thức chính thức để nói với những người khác, vậy thì Thủy Tiên sẽ có thể danh chính ngôn thuận ở chung với chúng ta rồi.” Lúc này vẻ mặt của Diệp Thủy Tiên đã cứng đờ, nghe lời giải thích trơn tru của Hà Cảnh Hành, cô hoàn toàn không thể nói xen vào.

Hà Trường Khanh và Dư bánh thì mặt mày đầy nghi hoặc.

Em gái nuôi? Sao lại là em gái nuôi chứ? Không phải là bạn gái sao?

Hà Viễn thấy tình cảnh hơi lúng túng bèn nói: “Đúng đúng đúng, vẫn là con nghĩ chu đáo, dù chúng ta xem Thủy Tiên như người nhà nhưng người khác không biết.

Dù sao Thủy Tiên cũng là con gái, thanh danh của con gái là quan trọng nhất.

Có nghi thức nhận người thân này thì sau này Thủy Tiên sẽ là con gái của nhà họ Hà chúng ta, sau này lấy chồng ba cũng sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn, để con bé được nở mày nở mặt.”

Diệp Thủy Tiên: “...” Hà Viễn hỏi: “Thủy Tiên, cháu có ý kiến gì không? Không cần khép nép trước mặt bọn bác, có gì cứ việc nói, trong lòng nghĩ sao cứ nói ra.” “Cháu...

cháu...” Diệp Thủy Tiên ấp úng, không biết nói gì.

Cô nhìn Hà Viễn với ánh mắt có lỗi, trong lòng vạn lần không đồng ý.

Hà Viễn từng duyệt qua vô số người, sự do dự của Thủy Tiên ông liếc qua là thấy ngay.

Ông lập tức nói: “Không sao, không cần phải trả lời vội.” “Chú Hà, cháu...” Hà Viễn xua tay, hòa hoãn giải thích: “Thật ra Cảnh Hành cũng là nghĩ cho cháu.

Ở chỗ bọn bác, thanh danh của con gái rất quan trọng, sau này bất luận là tìm đối tượng hay là kết hôn đều sẽ ảnh hưởng.

Bây giờ chắc cháu vẫn chưa thể cảm nhận được, chờ cháu ở lâu, thật sự hiểu rõ văn hóa ở chỗ bọn bác sẽ hiểu.” Diệp Thủy Tiên gật đầu, cô rất cảm ơn Hà Viễn đã giải vây cho mình.

Cô không dám và cũng không muốn nhìn vẻ mặt của Hà Cảnh Hành.

Cô buồng bát đũa, ủ rũ cúi đầu nói: “ông bà, mọi người từ từ ăn nhé, cháu no rồi ạ.” Diệp Thủy Tiên rời bàn, đi lên lầu một mình.

Lúc này Dư Oánh mới hỏi nhỏ cháu trai bằng giọng phàn nàn: “Cảnh Hành, em gái nuổi gì chứ, cháu hồ đồ rồi, tất cả chúng ta đều nhận ra được Thủy Tiên thích cháu.” Hà Viễn thở dài, an ủi: “Mẹ, chuyện của bọn trẻ, để chúng tự giải quyết đi ạ.” Dư Oánh quật cường nói: “Không được, cháu gái và cháu dâu không cùng một khái niệm.” Hà Cảnh Hành hết cách, đành phải nói thẳng, “Bà nội, mọi người đều nhận ra, sao cháu có thể không nhận ra được chứ? Nhưng cháu thật sự chỉ xem em ấy như em gái, bọn cháu không thể quen nhau, càng không thể kết hôn.” Dư bánh cau mày như bỗng chốc mất đi món đồ yêu thích: “Bà thấy Thủy Tiên rất tốt, dáng đẹp, năng lực cao, tính tình cũng tốt, hiếu thảo, hiểu chuyện, còn rất có kiên nhẫn, quan trọng hơn cả là con bé hiểu cháu hơn ai hết.” Hà Cảnh Hành lắc đầu, “Đó là ông bà thích, không phải cháu...

Bà nội, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.

Trước đây cháu đã mất rất nhiều thứ, sau này cháu chỉ muốn tìm kiếm thứ cháu thích thật sự.

Tình cảm cần phải thận trọng, hôn nhân lại càng phải thận trọng hơn.

Nếu không tìm được thứ mình thích thật sự, cháu thà không tìm.” Nghe xong, Dư Oánh rất thương cháu trai, “Tuy nói thế, nhưng cháu cũng không còn nhỏ nữa, nên nghĩ đến chuyện tình cảm rồi.” Hà Cảnh Hành bảo đảm: “Bà nội, cháu sẽ kết hôn, cũng sẽ sinh con, gia đình mỹ mãn cũng là nguyện vọng cuối cùng của cháu, nhưng không nên miễn cưỡng” Thấy anh khăng khăng như thế, bọn họ cũng không tiện phản đối.

“Vậy con nói rõ với Thủy Tiên đi, nó có thể chấp nhận được thì tốt.

Con bé đã chịu khổ nhiều rồi, cũng nên khổ tận cam lai rồi, nếu nó không thể chấp nhận...” “Ba, ba yên tâm, con cũng hiểu Thủy Tiên, con sẽ lựa lời nói rõ với em ấy.” “Ừ, con hiểu thì tốt.”