Trong nhận thức của cô, Hà Cảnh Hành vẫn luôn là Trác Việt, cô và Hà Cảnh Hành là cùng một loại người, không giống người khác.
Cuộc sống bây3 giờ so với trước kia quả thật là một trời một vực, nhưng sau khi bọn họ từ giã cuộc sống lang bạt kỳ hồ, chí hướng của họ đã trái ngược hoàn toàn 5so với thời điểm đó.
Trác Việt của cô trở thành Hà Cảnh Hành, anh có rất nhiều người nhà, ông nội, bà nội, ba, cô, chú, còn có cả gia đình 6em gái họ.
Anh có một thân phận mới và có thêm một đại gia đình, anh đã không còn là Trác Việt của cô nữa.
Trong lòng anh, Diệp Thủy Tiên và Sa Tinh giống nhau, đều là anh em của họ, anh đối xử với bọn họ như nhau, từ trước tới giờ anh không nghĩ mối quan hệ của họ sẽ thay đổi.
Trong tình huống này, anh chỉ có thể tỏ rõ thái độ của mình, không muốn lấp lửng làm trễ nải ai.
Cuối cùng, Diệp Thủy Tiên chấp nhận lời đề nghị của Hà Cảnh Hành, chính thức trở thành con gái nuôi của nhà họ Hà.
Nếu muốn ở lại, cô chỉ có thể chấp nhận.
Tháng ba, thành phố B đã hết lạnh, thời tiết trở nên ấm áp, vạn vật sinh sôi, Diệp Thủy Tiên thay áo blouse của mình trong phòng thay đồ ở bệnh viện, đeo thẻ nhân viên mới coóng, chính thức đi làm.
Diệp Thủy Tiên trốn tron8g phòng khóc trộm.
Gia đình này rất tốt, tất cả đều tốt, nhưng cô không có bất kì lòng cảm mến nào với nơi này.
Cửa phòng bị gõ, sa5u đó giọng của Hà Cảnh Hành lập tức vọng vào, “Thủy Tiên, chúng ta nói chuyện đi.” Diệp Thủy Tiên lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình mới đứng dậy ra mở cửa.
Lời nói thật tàn nhẫn nhưng phải nói rõ ràng, Hà Cảnh Hành thấy hai mắt cô đỏ bừng thì xin lỗi: “Tình nghĩa của anh đối với em từ trước đến giờ đều chưa từng thay đổi.
Em gọi anh là anh thì em mãi mãi là em gái của anh, anh chưa từng nghĩ sẽ thay đổi mối quan hệ này, mong em hiểu cho.” Diệp Thủy Tiên: “Nhưng em không muốn làm em gái của anh, em muốn trở thành người một nhà thật sự với anh.” Hà Cảnh Hành: “Bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi.” Diệp Thủy Tiên: “Cái đó không giống...” Thấy cô lại kích động, Hà Cảnh Hành vội vàng giơ hai tay lên, ra vẻ an ủi cô, “Anh vô tâm làm tổn thương em, nhưng nếu anh lại không nói rõ thì sẽ chỉ làm em tổn thương nhiều hơn.
Thủy Tiên, anh có thể làm anh trai của em, cũng có thể làm bạn của em, nhưng làm người yêu thì không thể.
Anh nhất định phải nói rõ với em.” Diệp Thủy Tiên nén nước mắt, quay lưng đi, gật đầu, “Được rồi, anh đừng nói nữa, em hiểu rồi.” Hà Cảnh Hành cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa bất lực, nói nhiều rồi nói nặng lời sợ sẽ càng tổn thương cô thêm, nhưng thờ ơ lại sợ cô đau lòng.
“Thủy Tiên, chuyện lần trước anh vẫn nợ em một lời xin lỗi, anh thật vô tâm, lúc ấy anh uống say, đã xúc phạm em, thành thật xin lỗi.” “Đừng nói nữa...” Diệp Thủy Tiên khống chế cảm xúc, “Hãy để em yên tĩnh một mình, em không sao.” “Em có suy nghĩ gì muốn nói thì cứ nói với anh.”
“Ừm...”
Hà Cảnh Hành yên lặng quay người rời đi.
Nơi này là một bệnh viện tư nhân, cô là bác sĩ xét nghiệm của khoa Xét nghiệm.
Một sinh viên tài năng học nghiên cứu khoa học y học mà lại đến bệnh viện tư làm bác sĩ xét nghiệm, thật sự là tài lớn dùng việc nhỏ.
Nhưng cô là người nước X, trong tình huống không có ai giới thiệu, muốn làm bác sĩ trong bệnh viện ở một đất nước xa lạ nào dễ dàng gì.
Có lẽ tìm Tiến sĩ Phó là cách tốt nhất, nhưng cô không muốn.
Thứ nhất, Phó Bạch Tuyết là con gái của Phó Gia Tiên, cô không muốn để cho Hà Cảnh Hành có cơ hội gặp được Phó Bạch Tuyết lần nào.
Diệp Thủy Tiên đứng trước gương thử đồ sửa sang lại quần áo và tóc của mình, yên lặng nhìn mình trong gương, nói: “Có tình huống nào mà mày chưa từng gặp chứ? Vội cái gì?...
Đừng vội, sớm muộn gì anh ấy cũng là của mày.” Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên, “Xin hỏi tôi có thể vào được không?” “...” Diệp Thủy Tiên ngạc nhiên không thôi, đứng ngẩn người trước gương thử đồ.
“Xin hỏi bên trong có ai không?” Giọng nói bên ngoài lại vang lên.
Diệp Thủy Tiên kiềm chế cảm xúc bất an của mình, đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cả hai người đều im lặng nhìn nhau.
Phó Bạch Tuyết sững sờ đứng ở cửa, hồi lâu sau mới trả lời, “Cô Diệp, cô...Tôi là thực tập sinh vừa đến báo cáo hôm nay, cô là...” “Tôi cũng mới đến báo cáo hôm nay, tôi cũng đến thực tập.” Phó Bạch Tuyết cảm thấy khó tin, Diệp Thủy Tiên là nhân tài kiệt xuất trong giới nghiên cứu khoa học y học, có lẽ người khác không biết sự lợi hại của cô ấy, nhưng cô biết.
Nhân tài y học cấp cao, lại còn trẻ như Diệp Thủy Tiên là đối tượng luôn được các bệnh viện lớn tranh giành, sao lại hạ mình đến đây làm bác sĩ khoa Xét nghiệm chứ? “Sao cô không đến tìm ba tôi?” Diệp Thủy Tiên lập tức hiểu được điều nghi ngờ của Phó Bạch Tuyết.
Cô cười nhẹ, giải thích: “Tôi muốn xem khả năng khác của mình.
Cô đừng coi thường khoa Xét nghiệm, rất nhiều vi khuẩn virus đều do khoa Xét nghiệm tìm ra
đấy.”
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, vì không muốn tiếp xúc với Phó Bạch Tuyết nên cô mới không đi tìm Tiến sĩ Phó, ai ngờ lại gặp được cô ấy ở đây.
“Vậy còn cô? Sao không thực tập ở bệnh viện của Tiến sĩ Phó?” Phó Bạch Tuyết lắc đầu, “Bệnh viện tư nhân này ở gần trường tôi, cũng hợp tác với trường tôi nên rất nhiều bạn học ở lớp tôi muốn đến đây thực tập...
Ha ha, thật ra nguyên nhân quan trọng nhất là năng lực của tôi chưa đủ tư cách để đến bệnh viện khác.” “Ha ha...
thật là có duyên.” “Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng rất bất ngờ, thế mà lại được phân công đến cùng phòng với cô.”.
Hai người đều có mục đích riêng phải đạt được, không khí ngột ngạt không cần nói cũng biết.
Diệp Thủy Tiên không chắc mình có thể kiểm soát tốt vẻ mặt của mình, bèn vội quay mặt đi chỗ khác, giả vờ chỉnh áo trước gương thử đồ.
Phó Bạch Tuyết cũng thế, vội vàng đi vào tìm tủ đồ riêng của mình theo bảng số nhân viên, thay quần áo, chỉnh lại tóc, kiểm tra thẻ công tác, yên lặng thực hiện các bước chuẩn bị này.
Phó Bạch Tuyết thỉnh thoảng liếc qua Diệp Thủy Tiên bằng khóe mắt, hễ tình cờ chạm mắt là hai người đều cấp tốc tránh đi, thật sự là vô cùng lúng túng.
Lúc này, bên ngoài lại có người đi vào, “Chà, hai người đều tới rồi à, biết nhau chưa?” Người đi vào là một người phụ nữ khoảng chừng trên dưới năm mươi, khoác áo blouse trắng, ngực cài thể công tác, trên bảng tên của chị viết hai chữ “Trương Khiết”, chị chính là chủ nhiệm của khoa Xét nghiệm.
Thấy họ đều lộ vẻ lúng túng, chủ nhiệm Trương liền giới thiệu, “Đây là Diệp Thủy Tiên, bác sĩ thực tập, sắp tới sẽ làm việc chính thức...
Còn đây là Phó Bạch Tuyết, sinh viên của viện y học, tới đây để thực tập.” “Chào cô.” Chào cô.”
Hai người bắt tay nhau, tình cảnh đó càng lúng túng hơn.