Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 1065: Biến khéo thành vụng




Cô không xen vào chuyện tình cảm giữa Hà Cảnh Hành và Diệp Thủy Tiên, hoàn toàn có thể thẳng thắn.

Hơn nữa, chuyện đã qua lâu vậy rồi, biểu hi3ện của cô khác thường như thế chẳng phải sẽ khiến Diệp Thủy Tiên nghi ngờ sao?

Được rồi, chuyện này càng giải thích càng khó nói rõ, chi bằng5 tìm vài chủ đề tâm sự vậy.

Trong phòng xét nghiệm, Diệp Thủy Tiên nghiên cứu mẫu máu trước kính hiển vi, Phó Bạch Tuyết đi qua đi lại tầm mấ6y vòng sau lưng cô ấy, sợ làm phiền cô ấy, nhưng càng sợ cô ấy hiểu lầm mình hơn.

Vẻ mặt cô trầm tĩnh, cười thê lương, “Đúng vậy, anh ấy về nước X không lâu là mất, chúng tôi đã chôn cất anh ấy ở một nơi có phong cảnh rất đẹp, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của anh ấy.” “Mong cô bớt đau buồn.” Ôi trời, cô thật muốn cắn đứt lưỡi mình, sao cứ nói lung tung vậy?!

Diệp Thủy Tiên lại ngẩn ra một lát, sau đó lập tức cười nhẹ, “Sa Tinh đã qua đời gần một năm rồi, chúng tôi đã nguôi ngoai từ lâu, nhưng vẫn cảm ơn cô.” Phó Bạch Tuyết chỉ có thể cười gượng.

“Muốn học xem mẫu thể nào không?” Diệp Thủy Tiên chợt hỏi.

“Muốn, nhưng chuyên môn của tôi không phải xét nghiệm, mà là hình ảnh y học, vì vậy tôi thật sự không biết gì về những thứ này.” Sinh viên thực tập ngành Y không thể làm theo ý mình mà đều phải nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện.

Bệnh viện xếp cô đến khoa xét nghiệm, cô chỉ có thể đến đây.

Kế bên không có ai, chỉ có hai người họ.

Diệp Thủy 8Tiên vừa làm việc vừa thấp giọng hỏi: “Cô đi vứt đồ hay đi tập thể dục vậy?” Phó Bạch Tuyết: “...”.

Diệp Thủy Tiên: “Là có chỗ nào không hiểu5 muốn hỏi sao? Cô cứ hỏi đi.” Phó Bạch Tuyết ấp úng, là một sinh viên ngành Y, cô vẫn chưa đủ tư cách đụng vào mấy dụng cụ hiển vi này, sao dám nhờ chỉ bảo chứ? Không nhận được câu trả lời, Diệp Thủy Tiên bèn dùng làm việc, xoay người qua nhìn Phó Bạch Tuyết, “Là không biết dùng dụng cụ, hay không biết xem số liệu?” Phó Bạch Tuyết cắn môi, vội vàng lắc đầu, nhưng cô lại lập tức cúi đầu, hai tay xoắn lấy góc áo, căng thẳng đến độ đỏ bừng cả mặt.

Thấy thế, Diệp Thủy Tiên cười, “Sao thế?...

Chủ nhiệm Trương không có ở đây, bọn họ ở bên kia không nghe thấy đâu, cô nói đi.” Phó Bạch Tuyết ngoảnh đầu nhìn nhóm người đang ngồi cách xa mấy mét.

Mọi người đang vô cùng tập trung làm việc và học tập, chỉ có cô ở đây lãng phí thời gian của hai người.

Dù sao Diệp Thủy Tiên cũng lớn hơn Phó Bạch Tuyết mấy tuổi, từng trải cũng nhiều.

Thấy dáng vẻ đắn đo của Phó Bạch Tuyết, trong lòng cô đã đoán được phân nửa.

Phó Bạch Tuyết rất căng thẳng, do dự hồi lâu, cuối cùng mới lấy can đảm mở miệng, “Sa Tinh đã mất rồi sao?” Vừa hỏi ra là cô lập tức hối hận, nhắc gì không nhắc, nhất định phải nhắc đến chuyện đau lòng như thế sao? Những lời nói như bát nước hắt đi, hối hận cũng không kịp.

Diệp Thủy Tiên hơi sửng sốt, cô nghĩ Phó Bạch Tuyết sẽ hỏi về Hà Cảnh Hành, nhưng không ngờ lại hỏi về Sa Tinh.

“Không sao, tôi cũng không học xét nghiệm, nhưng không phải đang làm bác sĩ xét nghiệm đấy sao?!...

Lại đây, cô ngồi xuống đây, tôi dạy cô xem.” Diệp Thủy Tiên nhường chỗ, Phó Bạch Tuyết ngồi vào chỗ của cô ấy, trong lòng cô thật sự là vừa cảm kích lại vừa hổ thẹn.

“Đây là trình tự tôi vừa ghi chép lại, cô cứ dựa theo trình tự này mà làm, nhớ, nhất định không được làm thiểu trình tự nào, dù chỉ sai chút xíu thì kết quả cũng có thể sai lệch rất nhiều.” “Ừm, tôi nhớ rồi.” Là sinh viên ngành Y, thực tập ở bệnh viện cơ bản chỉ làm việc vặt, nếu gặp được người có thể sẵn sàng dạy mình, đó mới thật sự là chuyện rất hiếm có và rất may mắn.

Cuối tuần, văn phòng của Hà Cảnh Hành chính thức khai trương.

Anh lấy cái tên “Miss Diamond” để đặt cho văn phòng, lấy câu “Để mỗi chiếc nhẫn kim cương đều độc nhất vô nhị” làm slogan, tạo cho thương hiệu hình tượng lập thể, kết hợp ảo và thực, khiến khách hàng cảm thấy rất gần gũi.

Rất nhiều người đã đến địa điểm khai trương, Lâm Thiển và cả nhà họ Cố gần như dốc hết toàn lực kéo nhau tới.

Không những tới mà Diệp Thiến Như còn dẫn theo mấy chị em già.

Đừng xem thường mấy chị em già của bà, ai cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy đấy, đã tới thì không có chuyện đi tay không về.

Nghề truyền thống của nhà họ Hà là nghề chạm khắc, việc này Hà Cảnh Hành bó tay, trong thời gian ngắn anh hoàn toàn không thể học được tay nghề của ba và ông nội.

Anh đi theo con đường cũ của Hà Hâm và đã thành công.

Trước kia “Châu báu XIN” cũng có một vị trí trong thị trường nội địa, nhưng nó dựa vào Kim Bách Minh để huy hoàng.

Kim Bách Minh vừa vào tù là nó cũng đi tới điểm cuối cùng của sự huy hoàng, lập tức tan rã.

Châu báu có giá trị cất giữ, quý giá vì khan hiếm.

Đến nay Châu báu XIN có rất nhiều trang sức kim cương trở thành kiểu kinh điển, giá cả liên tục tăng cao, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều hàng nhái.

Bây giờ có thể nói “Miss Diamond” tiếp nối “Châu báu XIN”, hơn nữa nó hoàn toàn thuộc về nhà họ Hà.

Ngày khai trương, Hà Hâm đích thân tới giới thiệu, thứ nhất là truyền cảm hứng cho cháu trai, thứ hai là tuyên bố với mọi người là sự cực khổ không đánh bại được bà, bà sẽ chào đón ngày mai với thái độ tốt hơn.

Hà Hâm mặc váy hai dây màu be, choàng áo lông trắng trên vai, trên váy điểm xuyết vài lông vũ nhẹ nhàng tự nhiên, dây chuyền và hoa tai cũng hình lông vũ, càng làm nổi bật vẻ quý phái và tao nhã của bà, lãng mạn như cô thiếu nữ thanh lịch.

Bà khoác tay Lâm Húc xuất hiện, sắc mặt hồng hào, cử chỉ thong dong, mỗi lần chạm mắt với Lâm Húc là bà sẽ không kìm lòng được mà mỉm cười, đó là cảm giác hạnh phúc vô hình.

Bà như trở về thời còn trẻ, nắm tay người đàn ông mình yêu, trong lòng mang theo ước mơ vô hạn.

Có thể nói Hà Hâm và Lâm Húc xuất hiện là điểm sáng lớn nhất trong buổi lễ khai trương này.

“Lâm phu nhân, bà còn thiết kế trang sức không ạ? Đến nay tôi vẫn còn sưu tầm sợi dây chuyền đầu tiên do bà thiết kế đấy, nó thật sự kinh điển.” “Cảm ơn, nếu có linh cảm, tôi sẽ thiết kế” “Vậy thì tốt quá, tôi chờ bà tái xuất.” “Cảm ơn, cảm ơn.”

Hà Hâm nhận được sự khích lệ rất lớn.

Không ngờ qua hai năm, mọi người vẫn còn nhớ đến bà, hơn nữa là không nhìn thấy vẻ đồng tình và thương hại trong mắt mọi người, mà là tràn đầy chúc phúc và mong đợi.

Đây là điều bà muốn thấy nhất, cũng là sự khích lệ lớn nhất đối với bà.

Lâm Húc vỗ lưng bà, thấp giọng nỉ non: “Em xem, đã nói với em là đừng căng thẳng rồi, mọi người đều rất vui khi gặp được em.” “Đúng vậy, nhưng hình như em bị áp lực.” “Miễn đó là chuyện em thích làm và trong tình trạng sức khỏe của em cho phép, anh sẽ ủng hộ tuyệt đối.” Hà Hầm nhìn Lâm Húc, cười dịu dàng, “Cảm ơn anh.” Lúc này Phó Bạch Tuyết kéo mẹ mình đi vào cửa hàng.

Cô lập tức bị không khí náo nhiệt bên này thu hút, “Woa, thật náo nhiệt, nhìn bảng hiệu chắc là tiệm trang sức rồi, ngoài cổng trưng đầy lẵng hoa, chắc mới khai trương.” “Vào xem thử nhé?”

“Không được, bên trong đông nghịt người.”

Đó không phải Lâm Thiển sao?” Nhìn theo hướng chỉ của mẹ mình, Phó Bạch Tuyết liền thấy Lâm Thiển, đồng thời cũng nhìn thấy Hà Cảnh Hành đang đứng sóng vai với Lâm Thiển.