Trong vẻ nho nhã cao quý mang theo vài phân ngông cuồng, anh được đám đông vây quanh, trên mặt mang nụ cười trầm tĩnh khiêm tốn, cư xử 3tự nhiên.
Bây giờ, anh đã không còn vẻ ngang tàng như khi ở Miami nữa, màu da cũng trắng hơn hai tông so với trước.
Bâ5y giờ anh đã là thương nhân thực sự, là Hà Cảnh Hành thực sự.
Khi cô nhìn anh, anh cũng nhìn thấy cô, chỉ là xung quanh anh có6 rất nhiều khách hàng đang chờ tư vấn nên anh không thể nào phân thân.
“Dì à, lát nữa chúng ta cùng ăn nhé?” Bà Phó thấy nhiều người nhà họ Cổ và nhà họ Lâm đều ở đây thì vội lắc đầu, “Không không.
Vậy thì ngại lắm, bọn dì không thể tùy tiện ăn chực được.” “Ha ha, dì hiểu lầm rồi, đây không phải tiệc khai trương, lát nữa bọn cháu đều ai về nhà nấy.
Cháu nói là cháu đi ăn với hai người ấy, cháu và Bạch Tuyết cũng lâu rồi không gặp nhau.
Cháu đang định hẹn gặp cô ấy đây, cô ấy luôn bận việc mà.” “Vậy thì được, dì mời, không đứa nào được tranh với dì đấy.” “Vâng.” Bà Phó thấy bên trong thật sự có rất nhiều người thì liền từ chối khéo, “Tiểu Thiển, hay là cháu đi làm việc của mình đi, bọn dì đi dạo trước, đi dạo xong sẽ đến tìm cháu.”
“Cũng được ạ.” Lâm Thiển vô tình hay cố ý nháy mắt với Phó Bạch Tuyết, lại cố tình nói: “Bạch Tuyết, có thể thôi nhìn được rồi.” Phó Bạch Tuyết giật mình, vội cúi đầu xuống, mặt lập tức đỏ lên.
Bà Phó cũng thấy con gái mình đang ngó nghiêng bèn tò mò hỏi: “Nhìn gì đấy? Muốn mua đồ trang sức hả? Muốn mua thì chúng ta vào xem.” “Không ạ, không ạ.
Mẹ, không phải mẹ nói định mua quần áo mùa xuân cho ba sao? Đi thôi đi thôi, chúng ta đi mua thôi.” Lâm Thiển vẫy tay, “Mua xong thì tới tìm tôi nhé, tôi chờ hai người.” Thấy dáng vẻ lúng túng kéo mẹ chạy đi của Phó Bạch Tuyết, Lâm Thiển thật sự buồn cười.
Cô đi đến bên cạnh Hà Cảnh Hành, hỏi: “Anh cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình quyến luyến của cô em kia không?” Hà Cảnh Hành ưỡn thẳng lưng, ho nhẹ hai tiếng, chắp tay sau lưng, mắt liên tục liếc qua liếc lại, giả vờ như không hiểu.
Lâm Thiển nói thẳng: “Còn giả vờ, giả vờ thì độc thân cả đời đi nhé.” “...
Em đừng nguyền rủa anh như vậy được không?” “Không phải em nguyền rủa anh, mà là em tốt bụng nhắc nhở anh.
“Dì, Bạch Tuyết.” Lâm Thiển chạy tới, “Hôm nay cửa hàng8 của anh họ cháu khai trương, hai người vào xem đi.” “Anh họ cháu?” Bà Phó hơi hoài nghi.
“Là bác của con cháu đấy ạ, chính là5 Trác Việt ở Miami ấy ạ, là người trẻ tuổi đen nhẻm ấy, dì nhớ chưa ạ?” Bà Phó gật đầu lia lịa, “Là cậu ấy sao, đương nhiên là dì nhớ rồi, cậu ấy đã cứu Tuyết Nhi nhà dì mà.” “Ha ha, Bạch Tuyết cũng cứu anh ấy ạ, đây là duyên phận của họ, đi thôi, vào xem thử đi ạ.” Lâm Thiển nắm tay bà Phó dẫn họ vào, thỉnh thoảng có để ý đến vẻ mặt của Phó Bạch Tuyết, lần nào cũng thấy cô ấy nhìn Hà Cảnh Hành, trong mắt chất chứa rất nhiều yêu thương.
Lâm Thiển âm thầm thở dài.
Cô biết, Phó Bạch Tuyết lấy cớ không muốn kết giao bạn bè không phải vì việc học căng thẳng, mà là trong lòng cô không quên được Hà Cảnh Hành.
Là một người từng trải, cô biết rất rõ tâm tư con gái.
Lúc trước em còn tưởng anh và Diệp Thủy Tiên sắp có chuyện vui nên em không dám nói cho Bạch Tuyết biết là anh về nước.
Nếu anh đã nhận Diệp Thủy Tiên làm em gái rồi, vậy không phải đã có thể quang minh chính đại theo đuổi lại cô ấy rồi sao?”
“Nào nào nào, trong chuyện tình cảm sợ nhất là dây dưa dài dòng đấy nhé.
Anh nên học anh Cổ nhà em vài chiêu, tốc chiến tốc thắng mới lấy được vợ.” “Nào nào nào cái gì chứ, mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả.” “Anh không vẽ thì còn lâu mới có nét phẩy.
Em chỉ hỏi anh một câu thôi, rốt cuộc là trong lòng anh có thích cô ấy không?” “Chỉ một mình anh thích thì làm được gì? Người ta cũng phải thích anh mới được chứ.” Lâm Thiển thật sự chỉ muốn rèn sắt thành thép, thật sự phải bảo Cố Thành Kiêu dạy cho anh một khóa ra trò, “Anh rốt cuộc anh đang tự ti điều gì?” Hà Cảnh Hành giật mình, phải nói rằng Lâm Thiển rất tinh mắt, ngay cả nỗi tự ti sâu trong lòng anh cũng có thể nhìn thấu.
Bên kia lại có khách hàng cần tư vấn, Hà Cảnh Hành thừa cơ đi ra.
Lâm Thiển muốn hỏi anh tiếp nhưng anh không cho cô cơ hội.
“Haizz, đúng là đồ ngốc!” Hẹn nhau ăn cơm, bà Phó không nuốt lời, đi dạo phố xong là quay lại, sau khi chào hỏi người nhà của Lâm Thiển xong thì bọn họ cùng nhau đi ăn.
Trong khu sầm uất đắc địa ở trung tâm thành phố, trung tâm thương mại tổng hợp này khá đông người vào cuối tuần.
Mỗi quán ăn nằm ở khu ẩm thực trên tầng đều đông nghịt, có mấy quán còn phải xếp hàng lấy số.
Bà Phó vừa đi vừa hỏi: “Sau này anh họ cháu sẽ về nước phát triển hả? Nơi này tiền thuế không rẻ, hơn nữa cửa hàng của cậu ấy lại lớn thế kia.” Lâm Thiển nghiêm túc trả lời: “Vâng ạ, sau này cả gia đình bác cháu đều về nước phát triển, cũng chuyển trụ sở chính về nước.
Bây giờ đều do anh họ cháu xử lí, bác cháu cũng sắp về hưu rồi ạ.” Bà Phó giơ ngón cái lên, “Anh trai cháu vất vả thật, trải nghiệm của cậu ấy có thể viết thành tiểu thuyết đấy.” “Đúng ạ, tiểu thuyết cũng không đặc sắc như vậy ạ.” Lâm Thiển cười, cố ý nói cho Phó Bạch Tuyết nghe, “Dù sự từng trải của anh cháu phức tạp nhưng nội tâm lại rất trong sáng, có thể nói là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Bây giờ anh ấy thừa kế gia nghiệp, ông ngoại và bác cháu đều khen anh ấy là kỳ tài thương nghiệp đấy ạ.”
“Không tệ, lợi hại, lợi hại!” Lâm Thiển lại nói: “Di còn nhớ Diệp Thủy Tiên không ạ?” Phó Bạch Tuyết khẽ giật mình, trong lòng không ngừng bồn chồn, cực kì khẩn trương.
Cô biết là Lâm Thiển đang cố ý nói cho cô nghe.
“Tất nhiên là dì nhớ rồi, dì tiếp xúc với Thủy Tiên khá nhiều.
Ba của Tuyết Nhi thường xuyên khen Thủy Tiên là một nhà nghiên cứu khoa học tài giỏi.” “Diệp Thủy Tiên cũng về nước rồi ạ, nhà họ Hà nhận cô ấy làm con gái nuôi, nên bây giờ cô ấy được coi là chị họ của cháu.
Anh họ cháu là một người cực kì trọng tình cảm, bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ tốt như anh em ruột.
Bây giờ anh cháu đã tìm được người nhà, Diệp Thủy Tiên lại không cha không mẹ, nên nhà họ Hà đã nhận cô ấy làm con gái nuôi ạ.” Bà Phó gật đầu khẳng định: “Dì thấy Thủy Tiên là đứa bé đáng thương, sau này có thêm nhà họ Hà chiếu cố con bé, vậy thật sự tốt quá rồi.” Lâm Thiển nhìn Phó Bạch Tuyết, ánh mắt của Phó Bạch Tuyết luôn né tránh, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà hơi nhoẻn cười.
“Di à, chúng ta vào thôi, cháu sắp chết đói rồi, đứng cả ngày rồi ạ.”
Hôm đó, sau khi về trường, Phó Bạch Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, đọc sách cũng không vào.
Thì ra cô tưởng Hà Cảnh Hành và Diệp Thủy Tiên sắp có chuyện vui, bây giờ lại được thông báo bọn họ chỉ là anh em kết nghĩa, nếu là anh em thì cô đã rất rõ thái độ của anh rồi.
Giờ phút này, ngọn lửa nhỏ bị cô nén sâu tận đáy lòng lại từ từ được nhen nhóm.
Nỗi nhớ nảy mầm như hạt giống, từ từ tỉnh lại sau thời gian dài ngủ say, sau đó những hạt giống ấy bén rễ, cảm xúc nhớ nhung lan khắp đầu óc.