Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 414: Chứng thực tội danh dụ dỗ anh rể



Cố Đông Quân, anh có biết anh phiền lắm không vậy? Tôi đâu có nói chuyện với anh! Chẳng lẽ tôi không thể nói chuyện riêng với Tiểu Du được sao?” Cố Đông Quân vội làm động tác “Mời”, “Xin mời, xin mời.”

Tuy rằng cảm thấy không thoải mái, nhưng Cố Đông Quân vẫn không đi. Tổng Đình Uy đành chịu thua, “Tiểu Du, anh hi vọng khoảng thời gian ở bên anh sẽ không trở thành ác mộng của em.”

“Không đâu. Ngược lại, tôi phải cảm ơn anh đã tôn trọng, yêu thương và bảo vệ tối.”

“Vậy anh hỏi em..” Tống Đình Uy liếc mắt nhìn trộm Cố Đông Quân, lớn mật hỏi: “Nếu trước đây anh không làm những chuyện khốn kiếp, nếu em gặp mặt anh trước, vậy em có cho anh một cơ hội hay không?” Cố Đông Quân và nhìn sang gương mặt của Lâm Du. Anh cũng rất muốn biết câu trả lời của cô.

Lâm Du gượng cười, đáp: “Làm gì có nhiều nếu như vậy. Tôi cũng không biết trả lời sao với vấn đề mang tính giả thiết này, cho dù có nói thì cũng chỉ là lừa gạt anh thôi.”

Tổng Đình Uy lộ rõ vẻ mất mát, nhưng lại cảm thấy cô nói rất chân thành hợp lý. Cuối cùng anh ta cũng chẳng biết nói gì hơn, bởi vì có Cố Đông Quân ở đây, anh ta muốn nói cũng không cất lời được.

“Anh phải đi rồi, em nhớ bảo trọng.”

“Anh ôm em một lần cuối có được không?” Tống Đình Uy dang hai tay ra. Từ trước đến giờ đều là anh ta cưỡng ép ôm cô, nhưng bây giờ, anh ta hi vọng cô có thể tự nguyện. Cố Đông Quân tiến lên phía trước chắn ngang: “Ôm tôi này.” “Xùy, ai thèm ôm anh, tôi muốn ôm Tiểu Du.”. Lâm Du dở khóc dở cười. Cô kéo Cố Đông Quân lại, ra hiệu bảo anh đừng ầm ĩ. Sau đó cô thoải mái dang đôi tay ra ôm lấy Tống Đình Uy. Lần này, Tổng Đình Uy thật sự cảm nhận được sự ấm áp của cô. Trước đây lúc nào cô cũng lạnh như băng, khiến anh ta luôn cảm nhận được sự xa cách.

Anh ta ôm chặt cô, muốn ghi nhớ cảm giác này.

Cố Đông Quân bất mãn, nhéo bàn tay đang khoác sau lưng Lâm Du của Tổng Đình Uy một cái: “Này, vậy được rồi, đừng có được voi đòi tiên.”

Tổng Đình Uy trừng anh một cái, càng nhìn càng thấy tên này thật đáng ghét! Cố Đông Quân kéo Lâm Du về bên cạnh mình, khoác tay lên vai cô, giống như đang tuyên bố chủ quyền: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý. Đi thong thả, không tiễn.” “...” Tổng Đình Uy giận đến ngứa răng. Quả thật Lâm Du dở khóc dở cười. Cô nhìn Tống Đình Uy, thành tâm chúc phúc: “Thuận buồm xuôi gió, chúc anh sớm tìm được mối lương duyên thích hợp với mình.”

Tổng Đình Uy gật đầu, cố ý nhìn Cố Đông Quân, đáp: “Anh thích lời chúc này.” Sau đó, Tổng Đình Uy vẫy tay chào tạm biệt. Mặc dù không nỡ nhưng cuối cùng anh ta vẫn đánh lên xe rời đi. Cố Đông Quân giương dù, hỏi: “Nóng không? Không thì em lên lầu trước đi, anh đi mua đồ ăn nhé?”

“Không sao, mình đi chung.”

“Được rồi.”

Vì chăm sóc Lâm Du cho nên Cố Đông Quân đã xin nghỉ phép, ở bên cạnh hầu hạ cô suốt 24/24. Dù sao cô cũng còn trẻ, năng lực phục hồi rất nhanh. Chưa đến vài ngày mà Lâm Du đã khôi phục lại sự sinh động linh hoạt trước kia.

Một ngày nọ, Lâm Du đến trường trả phép để đi học lại. Lúc tan học, cô gặp được Chu Mạn Ngọc ở khu giảng đường. “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Cô vội vàng chạy đến hỏi.

Chu Mạn Ngọc cười lạnh nhạt, đáp: “Tao đang đợi mày đây, đợi hết ba ngày, cuối cùng cũng gặp được.”

Lâm Du tỏ vẻ bất ngờ: “Hôm nay con mới đi học lại. Mẹ tìm con có chuyện gì?”

Chu Mạn Ngọc quan sát cô từ trên xuống dưới. Dáng vẻ mặt mày sáng sủa của cô đâu có giống như người bị thương suýt chết. Khóe miệng bà ta nhếch lên, nở nụ cười khinh khỉnh: “Ha, Tống Đinh Uy nói cho tao biết mày bị thương nghiêm trọng, nguy kịch đến nỗi sắp thông cáo luôn! Tao biết nó chỉ lừa tao, cố ý nói phét. Tiểu Du, mày có biết Tổng Đình Uy ra nước ngoài rồi không?” Lâm Du không hề cãi lại, chỉ lãnh đạm gật đầu: “Con biết.” “Cậu ta ra nước ngoài rồi thì Tiêu Tiêu phải làm sao? Tao phải làm sao?”

Giọng điệu như ép cung của Chu Mạn Ngọc khiến Lâm Du thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn kiên nhẫn đáp lại: “Tống Đình Uy có nói, cổ phần của chị ở Quốc tế Lam Thành vẫn không thay đổi, hàng năm sẽ có tiền hoa hồng. Hơn nữa biệt thự ở khu du lịch vùng ngoại ô vẫn sẽ để cho hai người ở. Con cảm thấy anh ta làm vậy là đủ rồi.”

“Đủ?” Chu Mạn Ngọc lớn tiếng phản bác, âm thanh phẫn nộ bất thường lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường: “Chi phí điều trị của Tiểu Tiểu không thể dự tính trước được. Nó là một người khỏe mạnh, lại bị các người hại đến nông nỗi này, các người muốn phủi mông bỏ chạy sao? Đừng có mơ!”.

“Mẹ, mẹ nói có lý một chút đi. Tống Đình Uy đã ra nước ngoài rồi, chẳng lẽ mẹ còn cản lại không cho?” “Ha, nói lý? Sao lúc mày dụ dỗ anh rể thì không nói lý đi? Lúc mày quyết định gả cho anh rể thì không nghe mày nói lý vậy?” “...” Lâm Du hoàn toàn ngây ngốc. Cô cảm giác như mình không hề quen biết Chu Mạn Ngọc này. Bây giờ là giờ tan học, rất nhiều sinh viên đi ngang qua, còn có các bạn học của Lâm Du nữa. Chu Mạn Ngọc thấy sinh viên vây xem càng nhiều thì càng cao giọng, hoàn toàn muốn làm lớn chuyện.

“Lâm Du, mày là đứa không có lương tâm. Nếu không nhờ tao, mày đã chết ở ven đường từ kiếp nào rồi. Là tao đã nhặt mày về, nuôi dưỡng như con gái ruột. Vậy mà mày tráo trở, cướp người đàn ông của chị mình thì thôi đi, lại còn nói giúp cho tên đó. Chúng mày hùa nhau bắt nạt chị mày, xem người làm ba làm mẹ bọn tao chết rồi phải không?”

“Mẹ, con không có.” Lâm Du bội phục sát đất trình độ nói chuyện đảo lộn trắng đen phải trái của Chu Mạn Ngọc. “Sao lại không? Lúc mày muốn trèo cao thì ra sức dụ dỗ anh rể. Bây giờ leo được cành cao khác rồi thì thông đồng với anh rể đạp chị mày một cú. Lâm Du, mày thật sự giỏi lắm đấy!”

Trên mạng đồn đại Lâm Du và Tổng Đình Uy yêu nhau thật lòng, nhưng người Tổng Đình Uy muốn kết hôn lại là Lâm Tiêu, cho nên mới có lễ cưới khôi hài ngày hôm đó. Cũng vì thế mà hai nhà Tống - Lâm từ thông gia trở mặt thành thù. Đây cũng là tin tức lá cải đồn đại om sòm vào năm ngoái, phiên bản nhiều vô số kể, nhưng đa phần đều na ná nhau.

Đến bây giờ đã hơn nửa năm trôi qua, tin này đã thành tin cũ, chẳng còn ai quan tâm đến chuyện sau này của Tống Đình Uy, Lâm Tiêu và Lâm Du nữa.

Nhưng hiện tại Chu Mạn Ngọc lại nhắc đến trước mặt mọi người. Vì do chính miệng bà ta nói ra, nên chuyện Lâm Du dụ dỗ anh rể đã được chứng thực, không thể nghi ngờ gì nữa.

Xã hội đã không thể chấp nhận kẻ thứ ba, vậy mà đây còn lại là kẻ thứ ba quyến rũ anh rể. Đúng là thiên lý bất dung. Tất cả bạn học đều bàn tán sôi nổi, ai ai cũng trách cứ Lâm Du.

“Lâm Du, tuy rằng tao không phải mẹ ruột mày, nhưng cũng tự tay nuối mày từ nhỏ đến lớn, bón từng miếng ăn giấc ngủ. Mẹ ruột vứt bỏ mày, chính tạo là người đã cho mày sinh mạng thứ hai. Tao không cầu mày báo đáp, nhưng mày cũng đừng nên uống máu lột da tao. Mày đối xử với chị mày như thế, chẳng khác nào đang muốn lấy luôn cả mạng của tao.”

Lâm Du còn có thể nói cái gì? Câu nói “Con không có” đã trở nên yếu ớt, vô lực.

“Mày và Tống Đình Uy chơi đùa xong rồi, chẳng thèm để tâm đến Lâm Tiêu, cũng chẳng thèm xem bọn tạo ra gì. Được, bọn tao không đối phó lại chúng mày, chúng mày muốn ở bên nhau thì cứ ở bên nhau đi! Bây giờ mày và Tống Đình Uy đã chơi xong, tên đó thì chạy ra nước ngoài, còn mày cũng mặc kệ phủi mông bỏ đi sao? Tao nói cho mày biết, những người làm mẹ đều rất mạnh mẽ. Tao nhất định phải đòi lại công bằng, không phải vì chính mình, mà là vì chị mày!”