Người vây xem rất nhiều, Chu Mạn Ngọc lại lớn tiếng, sự việc gây ra động thái lớn, lập tức khiển nhà trường chú ý. Lâm Thiển đang ở thư viện cũng nghe thấy tin tức. Cô vội vàng nhắm mắt nhắm mũi chạy đến khu giảng đường.
Chu Mạn Ngọc là một người đàn bà hết sức chua ngoa. Dù đang trong thời kỳ bảo lãnh, bà ta vẫn cay nghiệt, chanh chua bất kể hậu quả. Đột nhiên bà ta cởi giày cao gót dưới chân ra, một tay kéo cổ tay Lâm Du, một tay cầm giày đánh mạnh vào người cô. “Hôm nay tao nhất định phải giúp chị mày đòi lại công bằng. Chị mày bị chúng mày hại thảm như vậy, chúng mày sẽ chết không được tử tế đâu!”
“Á! Á! Á!” Lâm Du đau đớn thét chói tai. Gót nhọn kia giống như kim châm vào khắp nơi trên người cô. “Mẹ, mẹ đừng như vậy mà!” Lâm Du dùng hết sức chín trâu hai hổ mới giằng được cổ tay ra. Ai ngờ, Chu Mạn Ngọc lảo đảo, ngã ngược ra sau, chỏng chơ trên đất. Bà ta lộ vẻ khó tin, chỉ vào Lâm Du oán giận: “Được lắm, cái đồ không có lương tâm! Bây giờ chê bọn tao gánh nặng, bỏ mặc sống chết của tao, ba mày và chị mày!”
Lâm Du thật sự không biết phải làm sao. Trước đây cô đã biết Chu Mạn Ngọc ngang ngược. Lúc ở nhà, bà ta có thể mắng Lâm Thiển liên tục vài tiếng đồng hồ. Bà ta có thể đánh chửi Hồng Tuyết Oánh ngay trên đường phố. Tất cả những người không theo ý bà ta, đều bị bà ta đánh mắng đến thương tích đầy mình.
Nhưng trước đây, Lâm Du cũng chỉ là người ngoài đứng nhìn, cô có thể mặc kệ những lời nói và hành động của Chu Mạn Ngọc. Nhưng bây giờ, cô là người trong cuộc, chẳng những cô không biết phải làm gì, còn cảm thấy rất mệt mỏi.
Chu Mạn Ngọc ngồi bệt xuống đất, vừa gào vừa mắng. Bà ta đập mạnh gót giày, đến nỗi chiếc gót bị văng ra. “Tao có chết cũng phải kéo mày xuống địa ngục!” Bà ta vừa nguyền rủa rống giận, vừa cởi giày ném về phía Lâm Du. Lâm Du phản ứng không kịp nên bị ném trúng. Gót giày cắt ngang cằm làm cô bị thương.
Trong khoảnh khắc, máu chảy đầm đìa.
Trong lòng Lâm Du dâng lên nỗi uất ức khó giãi bày. Trải qua biết bao nhiêu chuyện, từ đầu đến cuối cô đều nhớ rõ công ơn dưỡng dục mà gọi Chu Mạn Ngọc là mẹ. Nhưng Chu Mạn Ngọc lại nhiều lần xem tình cảm chân thành của cô là cặn bã. Bà ta còn chửi bới cô, khiến cô rất đau lòng.
“Tiểu Du!” Lâm Thiển xô đám người ra hai bên ra, chạy tới trước mặt Lâm Du: “Chị chảy máu rồi kìa!”
Lâm Thiển mau chóng lấy khăn tay ra bịt miệng vết thương lại. Cô vừa nóng ruột, lại vừa lo cho tâm trạng của Lâm Du: “Chị cứ đứng đó để mặc bà ta đánh mắng sao?... Sao chị trở nên vô dụng như vậy?”
Lâm Du cười bất lực, hỏi ngược lại: “Vậy em nói chị phải làm sao bây giờ?” “Được lắm, mày còn tìm người tới giúp nữa. Mày cho rằng Lâm Thiển tới đây thì tao sẽ bỏ qua cho mày sao? Hừ, Lâm Thiển tới đây thì tao mắng luôn cả hai!”
Chu Mạn Ngọc ngồi trên mặt đất, chỉ vào Lâm Thiển quát lớn: “Chúng mày là hai đứa ăn cháo đá bát, đồ con rơi con rớt, súc sinh không bằng heo chó! Nếu sớm biết hai đứa mày hại nhà họ Lâm như hôm nay thì tao không cho chúng mày sống đến trưởng thành đâu!”
Những lời này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi khiến những sinh viên không liên quan đang vây xem cũng cảm thấy lạnh lòng.
“Lâm Thiên, Cố Thành Kiêu phá hủy Lâm thị, khiến bác Cả mày ngồi tù. Tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày và Cố Thành Kiêu!”
“Lâm Du, mày tham vinh hoa phú quý, dụ dỗ Tổng Đình Uy, hai con gái tạo thê thảm. Sau khi đoạt được thứ mình muốn, mày còn muốn quay ngược lại đá bọn tạo một cú. Tao nói cho mày biết, mày đừng hòng!”
Lâm Thiển lập tức bốc hỏa: “Bác gái, bác có lầm không vậy? Lâm thị đóng cửa là do bác Cả rửa tiền, Cố Thành Kiêu chỉ dựa theo luật pháp mà làm. Còn nữa, trước giờ Lâm Du không hề dụ dỗ Tống Đình Uy, Lâm Tiêu rơi vào hoàn cảnh như thế này đều là do bác hại.”
“Người ăn nói ngang ngược là bác! Người tham vinh hoa phú quý cũng là bác! Nếu không phải bác ép Lâm Tiểu gả cho Tổng Đình Uy thì sẽ có ngày hôm nay sao? Đúng rồi, không phải các người đã đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Du à? Tại Tiểu Du mềm lòng, lúc các người bị giam còn cứu bác ra khỏi ngục. Bác chẳng những không cảm kích mà còn chửi bới chị ấy. Tâm địa bác đúng là xấu xa mà!”
Trong phút chốc, tâm trạng Chu Mạn Ngọc kích động lên. Bà ta chống nạnh, nói năng hùng hồn: “Tao cảm kích nó? Ha ha, buồn cười, nó hủy hoại hạnh phúc cả đời của Lâm Tiêu, tạo không giết nó là đã nhân từ lắm rồi!” Lâm Thiển còn muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng Lâm Du đã giữ chặt cổ tay cô, lắc đầu ra hiệu đừng cãi nhau với Chu Mạn Ngọc nữa. Thực ra Lâm Thiển cũng biết bác gái là người như thế. Nếu không cãi lại thì bà ta mắng xong rồi thôi, còn nếu càng tranh cãi, bà ta sẽ càng mắng dữ dội hơn.
Chu Mạn Ngọc tiếp tục mắng, âm thanh lớn như chuông đồng, ai ai cũng đều nghe thấy.
Nhưng bà ta càng nói lời hung ác thì hiệu quả lại càng trái ngược. Đám sinh viên vốn đang nghi ngờ Lâm Du, lại đột nhiên phản chiến đứng về phía cô.
“Nếu tôi nhớ không lầm, chẳng phải lúc biệt thự cao cấp nhà họ Lâm bị niêm phong, phóng viên còn chụp được hình Lâm Du dìu Lâm phu nhân vào trong nhà sao? Lúc đó bọn họ còn làm cho người ta phát sinh cảm giác nương tựa lẫn nhau nữa đấy.”
“Trong hôn lễ Tống - Lâm, không phải nhà họ Lâm đã công khai đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Du rồi à? Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ thì Lâm Du còn trở về làm gì?” “Trời ạ, nếu tôi mà là Lâm Du thì đã đoạn tuyệt quan hệ với loại mẹ nuôi này từ sớm rồi. Đúng là biết cách chửi người mà.”
“Phải rồi, tôi nhớ Lâm phu nhân này còn đánh Hồng Tuyết Oánh đến nỗi sảy thai luôn đấy. Tuy rằng hành vi của kẻ thứ ba không đúng, nhưng không phải hành động của bà ta cũng quá tàn nhẫn rồi sao? Là ai làm cho kẻ thứ ba mang thai chứ, sao bà ta không đánh chồng mình luôn đi!”
Rất nhanh, đội bảo vệ nhà trường đã chạy đến, bảo vệ Lâm Thiển và Lâm Du, đồng thời bao vây Chu Mạn Ngọc.
“Các người bao vây tôi làm cái gì?” Chu Mạn Ngọc thấy tình thế không ổn, lột chiếc giày cao gót còn lại ra, quơ múa xung quanh: “Cút đi, cút đi, các người muốn làm gì?”
Giây tiếp theo, một chiếc xe cảnh sát chạy thẳng vào khu giảng đường. Vài người mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng xuống xe, chế ngự Chu Mạn Ngọc tại chỗ.
“Các người bắt tôi làm gì? Có lầm không đó?” Chu Mạn Ngọc quát to. Lúc này, cổ họng bà ta đã hơi khàn. Viên cảnh sát đưa giấy chứng nhận ra trước mặt Chu Mạn Ngọc, thông báo: “Đây là lệnh bắt người, mời bà Chu phối hợp với cảnh sát.” Chu Mạn Ngọc không thèm nhìn, hô to: “Cảnh sát có thể bắt người vô cớ sao? Thiên lý ở đâu chứ?” Viên cảnh sát đứng yên bất động, công bằng chính trực nói: “Trong thời gian bảo lãnh, bà đã di dời tài sản trái phép. Viện kiểm sát hủy bỏ quyền được bảo lãnh, chính thức bắt bà về xử án.”
Chu Mạn Ngọc: “...”
Lâm Du: “...”
“Mang đi!”
Vừa dứt lời, Chu Mạn Ngọc đã bị hai viên cảnh sát khỏe mạnh áp giải lên xe.
Lúc này Chu Mạn Ngọc mới nhớ tới Lâm Du. “Chờ một chút, ngài cảnh sát! Chờ một chút, để tôi nói với con gái tôi vài câu!”
Cảnh sát ngừng lại, Chu Mạn Ngọc xoay người về phía Lâm Du, sau đó quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kể lể: “Tiểu Du, con mau gọi Tổng Đình Uy trở về đi, chỉ có nó mới có thể cứu mẹ. Đình Uy nghe lời con nhất, chắc chắn nó sẽ có cách cứu mẹ.”
Lâm Du: “...”
Lâm Thiển: “...”
Những người có mặt tại đó: “...” Lật mặt còn nhanh hơn lốc xoáy.
Chu Mạn Ngọc bắt đầu lấy tay và miệng mình, hai tay luân phiên đánh, vừa đánh vừa van xin: “Lúc nãy là do mẹ nói bậy, tại mẹ miệng thối. Tiểu Du, niệm tình mẹ nuôi nấng con suốt hai mươi mốt năm, con nhất định phải cứu mẹ. Sau này mẹ sẽ không bao giờ nói con như vậy nữa!”
“Tiểu Du, con nói chuyện đi! Con trả lời một tiếng thôi, trả lời mẹ đi được không? Con mau tìm Đình Uy về đi, mẹ không muốn ngồi tù...”
“Tiểu Du...”
Cuối cùng, Chu Mạn Ngọc cũng bị bắt lên xe cảnh sát.