*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên ban công, ráng chiều đã buông xuống. Ánh chiều tà còn sót lại chiếu vào cửa sổ, làm cả căn phòng trở nên ấm áp, cũng khiến cho vẻ mặt ngây thơ trẻ trung của Lương Diệu Thần trông càng thêm vô hại.
“Nói đi cháu, có chuyện gì thế: Gặp khó khăn trong cuộc sống à?”
Lương Diệu Thần gật đầu, nức nở: “Nửa năm trước, cháu có tham gia một cuộc thi do một công ty giải trí đứng ra tổ chức. Cháu thi rất lâu, quá trình cũng rất gian nan, may mà cuối cùng cháu cũng giành được giải nhất.” “Ừ, hẳn rồi, không phải may mắn đâu, mà đó là năng lực của cháu đấy.” Lương Diệu Thần nghĩ thầm: Có lẽ nhà họ Cổ không xem cuộc thi này, cũng không chú ý đến tin tức giải trí, cho nên mới không biết tình trạng hiện2tại của cô ta. Cô ta tủi thân ứa nước mắt, nói tiếp: “Sau đó bảy cô gái bọn cháu ký hợp đồng với công ty và lập nhóm. Bà à, bà chỉ cần để ý đến tin tức giải trí một chút là sẽ biết được nhóm của cháu ngay. Nhóm của bọn cháu tên là “Thiếu nữ Ngân Hà ạ.”
“Vậy là trong nhóm có người bắt nạt cháu hả?”
“Không ạ, cháu là người có thành tích tốt nhất trong nhóm, được công ty lăng xê nhiều nhất, các cô ấy đều nịnh bợ cháu.”
Diệp Thiển Như ngờ vực lắng nghe. “Bà à, chắc chắn là bà biết công ty giải trí này, là công ty Giải trí Minh Nghiệp đó bà, ông chủ tên là Cố Nam Hách.” Diệp Thiến Như vỡ lẽ, hóa ra là nghề tay trái của Cố Nam Hách. Bà biết mấy năm gần đây6Nam Hách tự mở công ty giải trí riêng, chẳng những hoạt động sôi nổi, mà còn đích thân làm người đại diện, đưa một đại minh tinh tên là Phương Tiểu Hi lên đỉnh vinh quang.
“Ông chủ Cổ cũng rất xem trọng cháu, công ty luôn cho cháu những tài nguyên tốt nhất. Những thứ này đều là cháu dùng tất cả cố gắng để đổi lấy. Nhưng mà, bởi vì cháu không biết mình đã đắc tội gì với thím nhỏ, cho nên... cho nên...” Diệp Thiến Như không hiểu, “Ai cơ?” “Chính là... là Cổ phu nhân đấy ạ.” “Lâm Thiển?”
“Vâng ạ.” Diệp Thiến Như ngạc nhiên vô cùng, giọng điệu cũng trở nên sốt ruột, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm đó là họp báo của nhóm “Thiếu nữ Ngân Hà>, buổi họp báo này là do công ty của thím nhỏ lên kế hoạch tổ chức. Cháu0cũng không biết mình đã làm sai điều gì mà sau khi thím nhỏ gặp cháu xong, cháu lại bị công ty đóng bằng ạ.”
“Bà à, nhóm nhạc là cả thanh xuân của cháu, vất vả lắm cháu mới có thể ra mắt lần đầu. Cháu yêu sân khấu, cháu nhớ công việc, cháu không muốn lãng phí tuổi xuân của mình. Bà có thể hỏi thím nhỏ giúp cháu là rốt cuộc cháu... cháu đã đắc tội gì với thím không ạ?”
Nhìn mặt mày Diệu Diệu đầm đìa nước mắt, Diệp Thiến Như cực kỳ đau lòng, thở dài: “Haizz, Diệu Diệu à, chuyện này không trách cháu được, chỉ trách bà đã gây rối. Phụ nữ nào cũng hẹp hòi, đoán chừng lần trước chạm mặt ở nhà hàng, Lâm Thiển đã có thành kiến với cháu rồi. Cái này chẳng thể trách cháu được, mà phải trách bà5đây này.” Lương Diệu Thần vờ như chợt hiểu ra, khóc lóc mà nói: “Hả? Vậy cháu phải làm sao đây ạ? Cháu cần phải giải thích cho thím nhỏ hiểu. Bà à, hay là... bà dẫn cháu đến Thành Để nhé, cháu sẽ đích thân xin lỗi thím ấy.”
Chuyện này Diệp Thiên Như cũng cảm thấy thật có lỗi. Nhưng, dựa vào quan hệ tể nhị giữa bà và Lâm Thiên, bà không thể vác mặt mo đến tìm cô được. Bà nghĩ ngợi rồi nói: “Diệu Diệu à, chuyện này không khó vậy đâu, cứ giao cho bà đi, cháu chờ tin là được rồi.” “Thật ạ? Bà ơi, bà sẽ giúp cháu thật sao?” “Con bé ngốc này, bà đã hứa với mẹ cháu là sẽ chăm sóc cho cháu rồi mà. Nếu là công ty của Nam Hách thì cháu nên nói với bà sớm hơn, một9câu là xong ngay ấy mà.”
Lương Diệu Thần nín khóc, mỉm cười, “Cảm ơn bà ạ.” Diệp Thiên Như nhắc nhở: “Về phần Lâm Thiển, chuyện đó quá xấu hổ, cháu đừng nhắc lại, bà sẽ bảo Nam Hách chiếu cố cháu.” “Vâng ạ.” Lương Diệu Thần cầu còn không được, tốt nhất là đừng nhắc đến. Ngày hôm sau, quả nhiên cô ta nhận được điện thoại của quản lý Lý, bảo cô ta mau về công ty và về lại nhóm. Lương Diệu Thần đột nhiên về nhóm khiển mấy thành viên khác giật nảy mình.
“Chị Tình, em trở lại rồi ạ.”
Hà Mộ Tình ngây người ba giây, nở nụ cười gượng gạo rồi giả vờ nhiệt tình ôm lấy cô nàng, “Tốt quá rồi.” Lúc ôm Lương Diệu Thần, mặt cô ta lóe lên tia hung ác trong chớp mắt, “Bảy người chúng ta là một, tuyệt đối không được thiểu ai, em trở về là chúng ta hoàn mỹ.”
Sau đó Mạnh Mỹ, Trịnh Điềm và Quản Tử Tịnh cũng vây quanh lại, thật sự vui vẻ đoàn kết thân mật.
Lý Dũng vỗ tay, nói: “Được rồi được rồi, bây giờ mọi người đã có mặt đầy đủ. Mộ Tình, em nói cho Diệu Diệu biết về hoạt động mà chúng ta sắp phải tham gia nhé. Anh đi hỏi thử xem xe đã tới chưa, tới rồi thì chúng ta xuất phát ngay.” “Vâng ạ.” Dĩ nhiên Hà Mộ Tình vui vẻ gật đầu, nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Lương Diệu Thần vắng mặt nửa tháng, độ hot giảm xuống ngàn trượng. Còn cô ta lại nhờ vào khả năng nhảy múa xuất sắc của mình mà ngày càng nổi tiếng. Hiện giờ cô ta là người hot nhất trong nhóm, nếu Lương Diệu Thần trở về, thêm một đối thủ cạnh tranh, vậy cô ta còn ngồi vững ở vị trí hiện tại sao?
Hà Mộ Tình là người tư lợi, trước kia khi chưa có gì, các cô giúp đỡ và khích lệ lẫn nhau. Bây giờ chỉ mới nếm thử tư vị được hoan nghênh, thế là các cô đã trở thành đối thủ cạnh tranh với nhau. Tài nguyên hiện giờ của cô ta vốn dĩ đều thuộc về Lương Diệu Thần. Lương Diệu Thần bị “đóng băng” thì cô ta là người được lợi nhất. Về phương diện ngoại hình, vóc dáng dễ thương tự nhiên của Lương Diệu Thần rất được lòng các fans hâm mộ, vậy nên ban đầu cô ta mới có thể nổi tiếng nhất. Bây giờ cô ta về nhóm, Hà Mộ Tình vô cùng lo lắng cho tình cảnh của mình. “Diệu Diệu à, tối nay bọn chị phải đến tham dự buổi hòa nhạc của thầy Trương. Bọn chị là khách quý nên đều có trang phục tạo hình, giờ chỉ có em là chưa có thôi.”
“Vậy bây giờ phải làm sao ạ?” “Bây giờ bọn chị phải qua nơi diễn tập ngay, sợ là không còn kịp để tìm trang phục và trang điểm nữa rồi. Cách nhanh nhất là em tự chuẩn bị nhé.”
“Hả?”
“Đừng khẩn trương, trang phục của bọn chị đều rất tùy ý, không thống nhất, em cứ mặc đại đi. Ca khúc mà chúng ta phải hát cũng chưa được quyết định, phải tới nơi mới biết. Em thả lỏng đi nào, với thực lực của em, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu.” “Vâng, được rồi, em biết rồi ạ.” Chỉ chốc lát sau, mọi người xuất phát đến sân vận động. Rất nhiều người đã sẵn sàng, các nhân viên công tác đều đang chuẩn bị khâu cuối cùng. “Bên dưới, nhóm Thiếu nữ Ngân Hà> lên diễn tập.”
Nghe thông báo, các cô gái cùng bước lên sân khấu. Lương Diệu Thần không chắc lắm, len lén hỏi Hà Mộ Tình, “Chọn được ca khúc rồi hả chị Tình?” “Không biết nữa, cứ lên sân khấu trước đi đã.”
“O...”
Bước lên sân khấu, khi nhạc vừa nổi lên, mọi người xếp thành đội hình đặc biệt, Lương Diệu Thần trợn tròn mắt hết cỡ.