*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng đạo diễn lắc đầu, muốn nói là chưa từng thấy nhóm nào không chuyên nghiệp thế này, “âm nhạc, lên!”
Giai điệu thanh thoát vang lên, các thiếu nữ Ngân Hà nhảy theo điệu nhạc trên sân khấu, vô cùng ăn ý.
Lương Diệu Thần quay sang nhìn Hà Mộ Tình đang ở giữa sân khấu, ả là người đảm đương toàn bộ vũ đạo của nhóm, chẳng những đứng ở vị trí center, mà còn được hát một đoạn solo, một mình dẫn đầu. “Đại tiểu thư của tôi ơi, sao em vừa về đã cho anh một vố rồi?!”
“Chẳng phải anh đã bảo em học với Mộ Tình rồi sao?”
“Hả? Chị ấy... chị ấy không nói với em, chị ấy nói...” “Em ấy nói gì không quan trọng...” Quản lý Lý tức giận cắt lời, “Quan trọng2là thái độ của em kia. Các em ấy đều bận rộn hơn em, toàn là thừa lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi mà tập luyện. Còn em, nửa tháng này không có hoạt động gì cơ
mà. Có nhiều thời gian như thế sao em không chịu tập luyện vậy hả?” Lương Diệu Thần hoàn toàn mờ mịt, “Em không biết là có ca khúc mới.” “Chẳng phải anh đã bảo Mộ Tình dạy cho em sao?”
“Không có...” Quản lý Lý mất kiên nhẫn: “Được rồi, không nói nữa. Em tự kiểm điểm lại bản thân đi, đừng lãng phí cơ hội vất vả lắm mới có được!”
Quản lý Lý không muốn tốn thời gian với Lương Diệu Thần nữa, giáo huấn xong bèn đi lên trước nhìn các thành viên khác diễn tập.
Lương Diệu Thần nhìn các thành6viên diễn tập, đặc biệt là nhìn Hà Mộ Tình tỏa sáng đứng nhảy giữa sân khấu, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
Nhưng, cô ta lại không muốn từ bỏ cơ hội khó kiểm này.
Vừa nhìn các thành viên trong nhóm nhảy trên sân khấu, cô ta vừa ở dưới nhảy theo.
Từ nhỏ Lương Diệu Thần đã tập Aerobic, bản thân cũng có thiên phú về vũ đạo. Chỉ cần nhìn các cô kia nhảy một lần thì cô ta đã nhớ được đại khái.
Rời nhóm nửa tháng, cô ta biết mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ. Lúc diễn tập đến lần thứ ba, Lương Diệu Thần tràn đầy tự tin chạy đến chỗ tổng đạo diễn và quản lý Lý, nói: “Em biết nhảy rồi, biết nhảy rồi ạ, để0em tập cùng đi.” Tổng đạo diễn nhìn sang quản lý Lý với ánh mắt nghi ngờ. Quản lý Lý nghi hoặc hỏi Lương Diệu Thần, “Thật là biết rồi à?”
“Vâng, biết rồi ạ.” “Vậy thì mau đi đi.” “Vâng.”
Lương Diệu Thần vội vàng chạy lên sân khấu.
Thế nhưng, nhảy sáu người hoàn toàn khác với nhảy bảy người, phải xếp lại đội hình nên các thành viên bắt đầu phản đối. Lương Diệu Thần nhẫn nhịn tất cả chất vấn và ghét bỏ xuống, ôn tồn nói: “Mọi người cứ nhảy theo vị trí cũ, tôi sẽ nhảy tự do phía sau, không thay đổi gì cả, được không?” Quản lý Lý vỗ tay, nói: “Đừng ngần người nữa, xếp lại đội hình đi, nắm chắc thời gian vào, sắp có khách quý khách đến diễn tập5đấy, nhanh lên.” Tiếng nhạc lại vang lên, Lương Diệu Thần dựa vào trí nhớ kinh người nhớ hết tất cả các động tác vũ đạo.
Tổng đạo diễn lắc đầu, “Không được rồi, vẫn không tốt bằng sáu người.” Ông ta phàn nàn với Lý Dũng, “Nhóm nhạc này của anh bị sao vậy? Rốt cuộc là có muốn tập hay không đây? Không muốn thì thôi, còn nhiều người muốn lắm đấy.” Lý Dũng vừa xin lỗi vừa cười làm hòa, “Tất nhiên là muốn rồi. Tình huống của thành viên đó hơi đặc biệt, bị bệnh xin nghỉ một thời gian. Hôm nay cô ấy mới trở lại, anh cho người mới một cơ hội đi mà tổng đạo diễn.” Tổng đạo diễn trầm mặt, nhưng cũng không bác bỏ. Lý Dũng nhanh chóng vẫy tay9với mọi người, “Nhanh nào nhanh nào, điều chỉnh lại một chút, diễn tập lại lần cuối. Lương Diệu Thần, em chú ý vị trí đứng của mình đi.”
Diễn tập bắt đầu một lần nữa, động tác nhảy của Lương Diệu Thần đã rất chuẩn, thay đổi vị trí cũng lưu loát hơn lần trước.
Tổng đạo diễn không tìm ra khuyết điểm thì không so đo nữa, “Được rồi, bây giờ các cô vào hậu trường thay quần áo và trang điểm đi. Hai tiếng nữa các cô mặc trang phục biểu diễn ra tập lần cuối.”
Bảy thiếu nữ Ngân Hà đi theo quản lý Lý vào hậu trường. Hiện tại đã là ba giờ chiều, còn bốn tiếng nữa buổi hòa nhạc mới bắt đầu mà trong hậu trường đã vô cùng bận rộn.
Các cô gái thay quần áo riêng của mình, sau đó lần lượt trang điểm hóa trang. Lương Diệu Thần thấy mọi người đều có trang phục biểu diễn cùng kiểu cùng màu thì trợn tròn mắt.
Lúc này, Hà Mộ Tình mặc trang phục đẹp nhất cho vị trí center, đi từ trong phòng thay đồ ra tới bàn trang điểm. Lương Diệu Thần níu lấy cánh tay cô ta, chất vấn: “Hà Mộ Tình, tại sao chị lừa tôi?” Giọng cô nàng không lớn, mọi người lại đang bận rộn, thế nên chẳng ai chú ý đến các cô cả. Hà Mộ Tình giằng tay ra, “Chị hoàn toàn không hiểu em đang nói gì. Thời gian cấp bách, em đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.” “Chị không nói rõ thì tôi không sẽ buông ra đâu!” Cô nàng lên giọng.
Mấy thành viên xung quanh bắt đầu chú ý tới các cô, nhốn nháo nhìn sang đây. “Quản lý Lý bảo chị dạy tôi ca khúc mới, vậy mà tôi lại chẳng hề hay biết. Chị bảo với tôi là buổi diễn hôm nay theo phong cách tùy ý, có thể tự mang quần áo của mình, vậy chị đang mặc cái gì đấy? Chị còn bảo ca khúc cho buổi diễn hôm nay vẫn chưa được định, rõ ràng là chị đang bịa đặt không chớp mắt, chị đang đùa bỡn tôi!” Giọng của Lương Diệu Thần càng lúc càng lớn, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng. Ngoài các thành viên trong nhóm, những người khác cũng nhốn nháo chú ý đến. Lý Dũng mất kiên nhẫn, hỏi: “Sao vậy, lại chuyện gì nữa? Ôi trời ơi sao hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện thế này?! Đáng ghét!” Lương Diệu Thẩn tố cáo trước: “Quản lý Lý, Hà Mộ Tình hoàn toàn không dạy em ca khúc mới. Chị ta bằng mặt mà không bằng lòng, cố ý muốn loại bỏ em.”
Hà Mộ Tình giải thích: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi! Quản lý Lý à, hôm kia bọn em mới nhận được ca khúc mới, hôm qua lại quay chương trình truyền hình cả ngày. Thật sự em bận quá nên quên béng mất. Còn trang phục, thầy Chu chỉ chuẩn bị có sáu bộ thôi, vốn không có bộ thứ bảy, vậy thì em ấy chỉ có thể mặc đồ của mình.”
“Hà Mộ Tình, chị bớt ngụy biện đi!”
“Chị không hề. Em rảnh rỗi nhàm chán suốt ngày, còn bọn chị thì khác, mỗi ngày ngủ chưa đầy ba tiếng, bạn đến choáng váng, quên mất một chuyện cũng bình thường mà.” “Chị... Hà Mộ Tình, hôm nay tôi mới nhìn rõ bộ mặt thật của chị, sao chị lại ghê tởm vậy hả?! Tôi chính là người rủ chị tham gia cuộc thi này, không có tôi thì chị có cơ hội như hôm nay sao? Tại sao chị có thể trở mặt không quen biết như thế?”
Hai người chẳng nể mặt nhau, Hà Mộ Tình giằng mạnh tay mình khỏi tay Lương Diệu Thần, lớn tiếng, “Em đừng nổi điên ở đây, chính em không chuẩn bị sẵn sàng thì trách được ai?” Hai người càng cãi càng hăng, giọng càng lúc càng lớn. Cãi nhau trong hậu trường buổi hòa nhạc của tiền bối, quả thật ảnh hưởng không tốt.
“Đừng cãi nữa!” Lý Dũng kịp thời ngăn các cô lại, “Nên làm gì thì làm việc đó đi, Lương Diệu Thần, em ngồi xuống cho anh, bình tĩnh lại!” “...” Lương Diệu Thần uất ức đến bật khóc, xảy ra chuyện xấu lớn thế này, lại còn không được lên sân khấu...