*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Hi, có vui không?”
“Vui.”
“Em biết không, lúc trước anh lo cho em muốn chết.”
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Gặp lại thấy em không đến nỗi nào, anh cũng yên tâm.”
“Tiểu Hi, để anh cõng em cả đời, được không?” “Ừ... Hả?” Phương Tiểu Hi bỗng khựng lại. Anh vừa nói gì?
Giang Phong Dật khẽ chạy chậm lại, vừa đi vừa nói: “Lời anh nói là thật lòng, anh thích em. Anh từng nói sẽ nỗ lực theo đuổi một người, đó chính là em.”
Phương Tiểu Hi: “...”
Cô không nói tiếng nào, vỗ vỗ lên vai anh rồi lập tức tụt xuống. Không gian buổi tối vô cùng yên tĩnh. Gần anh thế này, Phương Tiểu Hi có thể nhìn thấy Giang Phong Dật phong phanh trong chiếc áo sơ mi, ngực thở phập phồng. Anh rất khẩn trương, mà cô cũng rất hồi2hộp. “Tiểu Hi, năm năm trước, lần đầu tiên chúng ta hợp tác, anh đã rung động với em rồi. Chỉ có điều, lúc đó anh không biết cảm xúc đó chính là thích. Sau đó chúng ta lại bận rộn vì công việc, sự nghiệp, rồi dần dần ít liên lạc với nhau, cảm xúc của anh dành cho em cũng dần phai nhạt. Năm ngoái cùng nhau quay
ng Phong Dật đi đến trước mặt cô khom người xuống, “Lên lên, thử xem nào.”