*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có phải người đại diện phát ngôn bị đổi rồi không?” “Không có.”
“Hay nữ chính đổi người?”
“Không có mà.”
“Chị biết rồi, ngay cả đại sứ hình ảnh cũng bị đổi luôn.” “...” Lâm Thiển không cam lòng bỏ miếng thịt dê nướng cắt khúc vừa mới gặm xuống: “Chị nói lung tung gì đó, không đổi cái nào hết. Chị làm người đại diện hay em làm người đại diện đây? Oa, thịt dê nướng cắt khúc này ngon thật đấy, vừa mềm vừa thơm. Chị mau ăn thử đi.”
Phương Tiểu Hi nhăn mặt, hỏi: “Vậy tại sao chị có thể ăn những món này?” “... Ôi trời, em phát hiện suy nghĩ của chị rất kỳ lạ nha. Tại sao lại không thể ăn? Ăn một bữa cũng2mập được sao? Phim điện ảnh còn chưa khai máy, đại sứ hình ảnh cũng không cần chị ra mặt ngay, đại diện phát ngôn quảng cáo thì một tuần sau mới chụp, cùng lắm thì chị ăn xong bữa nay rồi nghỉ ăn bảy ngày thôi.”
“Thật không?” “Em mà lừa chị thì em làm cháu nội chị luôn, được chưa?” Cậu Thiển em là lệnh, chị không nghe không được. Phương Tiểu Hi nhìn một bàn thức ăn ngon, tất cả đều là món cô thích nhưng chưa từng dám ăn. Cô cắn răng, bất chấp tất cả, “Được, ăn thôi.” Hai người phụ nữ không nói gì nữa, tập trung ăn uống như vũ bão. Gì mà scandals, bôi nhọ, hot search, gì mà hình tượng, tất cả ném hết sau đầu.
Hai người ăn được6lưng bụng thì có điện thoại của Cố Nam Hách gọi đến cho Lâm Thiển: “Alo, chị Hai, chị đang ở đâu?” “Ăn cơm.”
“Lúc này mà chị còn có tâm trạng ăn cơm?”
“Lúc nào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của tôi hết. Người là sắt, cơm là thép, không ăn thì chết đói à?” “Phải phải phải, em nói không lại chị. Em chỉ nhắc chị một câu, tám mươi phần trăm là do Khương Tư Ý tung tin về chuyện của ba Tiểu Hi.” Lâm Thiển nhìn Phương Tiểu Hi ra dấu “Suyt” một cái, sau đó nhấn loa ngoài: “Là sao, cậu nói rõ chút đi.”
Phương Tiểu Hi nghe được giọng nói của Cố Nam Hách thì tốc độ gặm cua bất giác chậm lại. Cô sợ anh nghe thấy. “Khương7Tư Ý đã từng điều tra qua chuyện này, hơn nữa còn dùng nó uy hiếp em.”
Tin này mới nha, Lâm Thiên nghi hoặc hỏi: “Tôi không hiểu, cậu có thể nói rõ ra không? Cô ta điều tra Tiểu Hi làm gì?” “Bởi vì liên quan đến em nên Khương Tư Ý mới âm thầm điều tra Tiểu Hi, do đó cô ta biết được chuyện của ba Tiểu Hi. Nhưng tâm cơ cô ta rất sâu, nên không nói ra ngay. Sau đó em đề nghị từ hôn, cô ta lấy chuyện ấy ra uy hiếp. Chỉ cần em từ hôn, cô ta sẽ lập tức phanh phui chuyện này.” Lâm Thiển kinh ngạc nhìn Phương Tiểu Hi, Phương Tiểu Hi cũng kinh ngạc không kém. Lâm Thiển hỏi lại: “Chuyện xảy ra khi nào?”4“Tháng trước.” Tháng trước? Cậu làm chị đây nổi cơn hiếu kỳ thì cũng đừng trách chị nhiều chuyện. Lâm Thiển cười hì hì, hỏi: “Chú Út, chú có thể kể chuyện vợ ngoại tình cho tôi nghe tí không? Tôi tò mò chết đi được.” “Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Nếu đã liên quan đến cậu thì cũng có liên quan gián tiếp đến chuyện này, không phải sao? Nói mau, nói mau.”
Cố Nam Hách thở dài: “Người đàn ông phóng túng với Khương Tư Ý chính là vệ sĩ của cô ta, A Lực.”
“Cái gì?”
“Em đã phát hiện ra quan hệ bọn họ không bình thường. Cô ta uy hiếp em, nhưng trong tay em cũng nắm được nhược điểm của cô ta. Trong tiệc mừng công của Thịnh Hoa, cô ta bày kế chuốc6say em, nhằm diễn vở kịch gạo nấu thành cơm, ép em cưới cô ta. Lý do là vì cô ta đã mang thai con của A Lực.”
“Không phải chứ...”
“Tóm lại đây là một âm mưu. Lúc em vừa nghe thấy, em đã nghĩ không ngờ cô gái trong ngây thơ thế mà bụng dạ đen tối như vậy. Em đã ghi âm cuộc đối thoại của bọn họ rồi. Vì em giả chết nên bọn họ không có cách nào bắt ép được em. Sau đó thừa dịp bọn chúng không để ý mà em gọi Khương Quân lên phòng.”
“Đây là chuyện của nhà họ Khương, cũng nên để nhà họ Khương tự xử lý. Sau khi Khương Quân biết chuyện thì nổi trận lôi đình rồi kéo hai người kia về nhà. Em cũng không biết chuyện này được xử lý thế nào. Em chỉ biết Khương Quân chuẩn bị đưa Khương Tư Ý ra nước ngoài.” “Sau đó đoạn video kia bị phát tán, em chẳng hay biết gì cả, đúng là oan quá mà. Bây giờ đột nhiên tuồn ra chuyện của ba Tiểu Hi, em đoán có thể Khương Tư Ý hiểu lầm em động tay động chân với camera. Cô ta muốn trả thù em nên đã phanh phui chuyện của ba Tiểu Hi.”
“Chị Hai, Tiểu Hi rất để tâm chuyện này. Đây cũng là nguyên nhân cô ấy muốn chia tay với em. Bây giờ chị đừng vội áp chế dư luận, việc này em là người có kinh nghiệm, hãy để cho em. Chị cứ ở bên cạnh Tiểu Hi, em rất lo cho cảm xúc của cô ấy.”
Cố Nam Hách nói nhiều như vậy cũng khiến Lâm Thiển cảm động. Cô nói: “Tôi biết, vậy cậu định áp chế thế nào?” “Đơn giản là di dời lực chú ý thôi. Nghệ sĩ Minh Nghiệp không phải là đèn cạn dầu, em đã từng giúp bọn họ xử lý một số chuyên tai tiếng. Có vài người biết sai đã sửa, còn một số người lại ỷ mình nổi tiếng nên cứ chứng nào tật nấy. Thứ người như vậy cần nêm chút đau khổ mới ngoan ngoãn được.”
“Tôi hiểu, đúng là có một số nghệ sĩ không an phận nên bị giáo huấn. Còn về phía Tiểu Hi, cậu cứ an tâm, tôi đang ở nhà cô ấy.”
“Vâng, mẹ Tiểu Hi vẫn còn ở Singapore, cô ấy ở đây chỉ một mình. Hai người là bạn bè, phiền chị giúp đỡ một tay.” “Chú Út, chú nói sai rồi. Chú lấy thân phận gì để làm phiền tôi hả?”
“Em... Chị Hai, chị đừng cười nhạo em chứ.” “Được rồi, tôi thấy cậu cũng tội nghiệp, tự nhiên đang yên đang lành ngồi trong nhà thì bị cắm một cặp sừng to tướng lên đầu.”
Cố Nam Hách khổ sở nói: “Còn không phải sao, em cũng thấy mình quá tội nghiệp, em đã làm sai chuyện gì chứ? Tại sao người bị tổn thương luôn là em?” Nói lòng vòng một hồi, rốt cuộc anh cũng buột miệng hỏi: “Chị Hai, Giang Phong Dật có ở đó không?”
Phương Tiểu Hi nghe thấy câu này thì mắc nghẹn, nhưng cô mau chóng che miệng lại. Lâm Thiển phì cười: “Phong ca là người bận rộn, bây giờ đang ở sa mạc châu Phi chụp ảnh này nọ, chắc còn chưa biết tin.”
“Được rồi, vậy chị cứ ở bên cạnh cô ấy đi. Chuyện vừa rồi chị đừng nói với cô ấy, tóm lại em sẽ giải quyết.” “Ừ, cực khổ cho cậu, cảm ơn.” “Không cần, chuyện này vốn dĩ đều bắt nguồn từ em mà ra.” Cố Nam Hách sợ nói nhiều sẽ khiến Phương Tiểu Hi nghi ngờ, cho nên vội vã cúp máy. Lâm Thiển đặt điện thoại xuống, nhìn Phương Tiểu Hi đầy thâm ý, than thở: “Thì ra chị chia tay Cố Nam Hách là vì chuyện này! Chị cảm thấy cậu ấy sẽ để ý sao?”
Phương Tiểu Hi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Năm đó người thuê ba chị là Cổ Giang. Ba chị tham ô tiền bạc, tiền đó đều là của nhà họ Cố. Cho dù anh ấy không để ý, chị cũng không còn mặt mũi nào gặp ba mẹ anh ấy.”
“...” Lâm Thiển im lặng, vừa thở dài, vừa lắc đầu: “Quả nhiên, chồng em nói không sai chút nào.” “Thủ trưởng Cổ nói gì?”
“Yên tâm, không phải nói chị. Anh ấy nói em, bảo em là Kẻ mặt dày vô địch thiên hạ. Nếu mặt chị dày bằng phân nửa em thì chắc chú Út nhà em đã không bị đá rồi.”