*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em là một phụ nữ có chồng, bỏ chồng con ở nhà suốt đêm không về thì còn ra thể thống gì?” Lại bị gọi là Phụ! Nữ! Có! Chồng! Lâm Thiển không thèm để ý tới anh, hất mặt, nghiêng người, nhìn ra ngoài cửa xe. Cố Thành Kiêu thấy cô dâu môi thì đã biết cô không vui. Anh nhoài người qua giúp cô cài dây an toàn, còn cố ý áp sát tới gần, nói nhỏ bên tai cô: “Hách ở dưới lầu đến hơn nửa đêm mới đi, em không biết sao?”
“Hả?”
“Còn hả, hả cái đầu em!”
“Vậy anh gặp cậu ấy rồi?”
“Ừ, anh đã bảo cậu ấy đi nhanh đi. Trước mắt tình hình căng thẳng, chỗ nào cũng đều có bọn chó săn, nếu bị chụp hình2vào lúc này thì đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.” “Vậy ngày mai có bị đăng báo không?” “Không, cậu ấy cũng đâu phải đồ ngốc. Lúc đến thì đã đổi xe, hơn nữa cậu ấy còn đỗ ở con phố đối diện.”
“Tốt lắm, tốt lắm. Bọn họ thật là một đôi uyên ương số khổ mà.” Lâm Thiên đấu tranh nội tâm: “Làm sao đây, em muốn giúp cậu ấy một tay?”
Cố Thành Kiêu trừng mắt nhìn cô, răn dạy: “Bây giờ Phương Tiểu Hi đã có bạn trai, dù thế nào cũng không thể cho Nam Hách xen vào. Cậu ấy không thể khống chế được, em không hiểu chuyện này sao? Kẻ xen vào tình cảm của người khác đều bị gọi là6kẻ thứ ba, cả đời sẽ bị người khác mắng chửi, hiểu không?” Lâm Thiển gật đầu thật nhanh: “Em biết rồi.”
“Đi, về nhà thôi. Em có biết muộn lắm rồi không?” Lâm Thiển cười đùa, tỏ vẻ thức thời: “Tướng công đại nhân bớt giận.”
Hôm sau, nhờ có Cố Nam Hách âm thầm thao túng, quả nhiên sự việc của Phương Tiểu Hi đã giảm nhiệt. Phương Tiểu Hi vẫn luôn túc trong nhà theo lời Lâm Thiển. Thỉnh thoảng, cô sẽ tới cạnh cửa sổ nhìn xuống. Mỗi lần như thế cô cứ có cảm giác tất cả những người đi tới lui bên ngoài chung cư đều có khả năng là bọn ký giả.
Khoảng chừng mười giờ, điện thoại đột nhiên vang lên: “Alo, ai đấy?”
“Cô Phương, cô có7chuyển phát nhanh.”
“Chuyển phát nhanh? Nhưng tôi không có mua đồ.” “Hóa đơn ghi người nhận là Cô Phương, hơn nữa còn ghi địa chỉ chung cư này, nhưng lại không viết rõ số nhà.” Phương Tiểu Hi nghe đối phương đọc địa chỉ không sai thì suy ngẫm một chút, có thể có mua rồi lại quên chăng. “Là đồ gì vậy?” “Tôi không biết. Cô Phương, cô có tiện xuống đây lấy không? Tôi còn phải trông chừng xe hàng, hôm nay không có nhân viên đi chung, chỉ có mình tôi thôi.” “Vậy anh giao cho quản lý chung cư dưới lầu hoặc bảo vệ là được.” “Bên trong không có ai. Nếu có, tôi cũng không cần phải gọi cho cô.” Phương Tiểu Hi nhìn túi rác lớn4bên cạnh phòng bếp, nếu không vứt chắc sẽ bốc mùi mất. Vì vậy, cô đáp: “Được, anh chờ một lát, tôi xuống ngay.” Cô xách túi rác đi ra ngoài, trên người chỉ mang theo một chiếc điện thoại. Cô là người cuồng mua sắm online nên rất hay mua mấy đồ chơi lặt vặt trên web. Bình thường có để tên người nhận là “Cô Phượng”, mà địa chỉ là tên chung cư này. Trước đây chuyển phát nhanh đều do quản lý chung cư dưới lầu ký nhận giúp cô. Chắc là chủ quản lý có chuyện phải ra ngoài. Thôi không sao, dù gì mình cũng phải xuống lầu vứt rác.
Phương Tiểu Hi mặc một chiếc áo sweater trắng. Lúc bước ra khỏi thang máy, cô kéo mũ6áo lên.
Ngoài cửa chung cư đỗ một chiếc xe vận chuyển phát nhanh. Cửa sau chiếc xe mở toang, người đàn ông chuyển phát nhanh đang khom người tìm đồ.
Phương Tiểu Hi ném rác vào thùng xong rồi mới bước tới: “Chào anh, tôi tới nhận chuyển phát nhanh.”
“Là cô Phương sao?”
“Đúng rồi.”
“Chờ một chút, đồ nhiều quá, tôi phải tìm đã.”
“Được.”
Người đàn ông chuyển phát nhanh tim rất lâu mà vẫn chưa xong. Anh ta xin lỗi rồi tiếp tục chui vào xe van tìm tiếp.
“Cô Phương, gần cửa có một đống đồ đấy, cô tự tìm thử xem.”
“Được.”
Lúc ấy Phương Tiểu Hi nghĩ đây là chuyển phát nhanh thật, bởi vì trên xe in dấu hiệu chuyển phát nhanh, gã ta cũng mặc bộ đồng phục của công ty. Nhưng cô nào biết chuyển phát nhanh cũng có thể giả mạo.
Phương Tiểu Hi đang cúi đầu tìm kiếm ở cửa xe thì đột nhiên cô bị người đàn ông chuyển phát nhanh lôi vào bên trong. Phương Tiểu Hi hoảng sợ kêu lên, nhưng gã ta đã mau chóng lấy khăn bịt miệng cô lại. Một mùi hương kích thích chui vào mũi cô.
Phương Tiểu Hi bị lôi cả người vào, cùng lúc đó, chiếc xe van khởi động. Người đàn ông chuyển phát nhanh ra sức bịt mũi miệng cô, đồng thời lấy chân đóng cửa xe lại.
Phương Tiểu Hi rên ư ư, hai chân ra sức vùng vẫy. Sao xe lại chạy, không phải chỉ có một mình gã ta sao? Tại sao còn có người khởi động? Lúc này, một tiếng “rầm” vang lên, của chiếc xe van bị cô đá văng bởi vì trước đó vẫn chưa đóng kín. Phương Tiểu Hi chân dài, nhoài người ra được một đoạn. Lúc này cửa xe đã bung mở, dù có ngã thì cũng tốt hơn bị bắt cóc. Cô đánh một cú vào mặt gã chuyển phát nhanh. Hai tay gã ta vẫn nắm bả vai cô không buông, cho nên lãnh trọn một cú vào mặt. “Cứu mạng, cứu mạng.” Phương Tiểu Hi kêu lên thất thanh: “Có người bắt cóc, cứu mạng...”
Gã chuyển phát nhanh níu mạnh cổ lại, không chịu buông tay. Đối với gã ta, một cú này chẳng thấm vào đâu, gã vẫn còn chịu được. Tài xế đột nhiên tăng tốc, theo quán tính, cửa xe bung ra. Phương Tiểu Hi như bắt được tia hi vọng, duỗi hai chân ra ngoài cửa xe.
Đúng lúc này, mùi hương gay mũi kia bắt đầu phát huy công dụng. Cô cảm thấy tay chân mình lắc lư không ngừng, sau đó đầu bị hoa, mí mắt nặng nề sụp xuống. Cú đánh của cô trở nên mềm mại không xương, còn nhẹ hơn cả gãi ngứa.
Nguy rồi, đó là thuốc mê.
Gã chuyển phát nhanh thấy thế thì níu bả vai cô lại, dùng sức kéo cả người cô vào bên trong.
“Rầm” một tiếng, cửa xe bị gã ta đóng sập lại. “Bịt thêm lần nữa đi, kẻo cô ta giở trò lừa bịp.” Tài xế phía trước mở miệng nhắc nhở, là tiếng của phụ nữ. Khương Tư Ý?! Phương Tiểu Hi kinh ngạc bừng tỉnh, hô lớn một câu: “Khương Tư Ý, cô là Khương Tư Ý!”
Cô cho rằng mình là rất lớn, nhưng nghe vào tai người khác thì chỉ là tiếng rên yếu ớt. Cô hoàn toàn không còn sức lực, ngay cả sức nói chuyện cũng không có. A Lực cầm khăn lông lên, bịt mũi miệng Phương Tiểu Hi lần nữa. Phương Tiểu Hi đã không thể giãy giụa, dần dần mí mắt cũng đóng lại. “Cô ta hôn mê chưa?” Khương Tư Ý hỏi. A Lực vỗ vỗ mặt cô: “Hôn mê rồi, mau lên, em dừng xe ven đường, để anh lái.”
Khương Tư Ý chuyển sang tay lái phụ. A Lực ngồi vào buồng lái, đạp mạnh chân ga, nghênh ngang bỏ đi. Khương Tư Ý quay đầu lại nhìn, ánh mắt trở nên thâm độc: “Cố Nam Hách, anh chờ đó mà xem. Tôi muốn cho anh nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu.”