*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiển không nể nang gì, đẩy đầu anh ra: “Anh đừng đến gần em, cách xa một chút đi.” “Đầu anh choáng...”
Cố Thành Kiêu lầu bầu, lại nhích đầu đến gần
Lâm Thiển tung chiêu Nhất Dương Chỉ, tiếp tục đẩy đầu anh ra
“Chút rượu này còn chưa đủ anh tráng miệng, say gì mà say? Đàn ông đàn ang, đừng làm bộ làm tịch được không?” Cố Thành Kiêu cười mặt dày vô sỉ, siết chặt eo cô: “Dù sao anh cũng đã mời em ăn đồ Nhật rồi, vẫn còn giận à?” “Ăn món Nhật và còn giận không liên quan đến nhau
Dù cho anh có mời em ăn bữa tiệc Mãn Hán thì em cũng vẫn giận như thường.” “Sao anh không biết2tính em giận dai như vậy nhỉ?”
“Hứ, chuyện anh không biết còn nhiều lắm.” Lâm Thiển liếc xéo anh một cái: “Anh buông cái tay lộn xộn của anh ta.”
“Không buông.”
Phía sau đưa đẩy, phía trước tài xế nghiêm trang hỏi: “Cô à, có cần báo cảnh sát không?” Lâm Thiển: “...”
Cố Thành Kiêu: “...”
Mặt mày Cố Thành Kiêu đen sì, xem anh là sói háo sắc hả?
Lâm Thiên cười: “Cảm ơn anh, chúng tôi là vợ chồng.” Anh tài xế chợt hiểu ra, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt “diễn thuyết”.
“Ôi trời, hóa ra là vợ chồng à
Sao thế, giận dỗi hả? Hề hề, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa
Hai người về nhà ngủ một giấc là xong ngay.”
Lâm Thiển:7“...” Anh đây thật thông thái
Cố Thành Kiêu: “...” Cái này còn nhờ anh chỉ tôi sao?
“Sóng trong chén còn khua, huống chi là vợ chồng
Tôi với vợ cãi nhau như ăn cơm bữa
Cô ấy cằn nhằn cứ như suốt ngày, đến lúc phiền quá tôi cũng nổi khùng một chút
Chỉ là đàn ông vẫn phải nhường VỢ, nếu không, người chịu khổ là bản thân mình.”
Cuối cùng cũng về tới Thành Để, suốt đường đi, tài xế nói huyên thuyên không ngừng
Cố Thành Kiêu nhanh chóng trả tiền rồi xuống xe.
Trăng thanh gió lạnh, Cố Thành Kiêu không nói lời nào đã nắm lấy tay Lâm Thiển kéo nhẹ
Lâm Thiển quay đầu trừng anh, anh làm nũng: “Anh lạnh, cần em sưởi ấm.”
Lâm Thiển lườm9anh một cái, cúi đầu, khóe miệng không nhịn được mà ẩn hiện nụ cười
Nhìn bộ dạng “a dua nịnh hót” của anh chiều nay, trong lòng cô thật sảng khoái.
Đêm đã khuya lắm rồi, ba mẹ chồng và con cái đều đã ngủ
Bảo vệ đã đổi sang ca trực đêm
Lâm Thiển trề môi, Cố Thành Kiêu ôm cô giống như đang ôm bảo bối, đi vào nhà
“Em đừng giận nữa được không? Lát anh pha nước tắm cho em.” “Chẳng lẽ em không biết tự pha à?” Hừ, bây giờ, anh bày đặt ngoài lạnh trong nóng hả, ai bảo anh hung dữ với em! Cố Thành Kiêu theo đuổi Lâm Thiển lên lầu
Khi đến phòng ngủ, cửa vừa đóng, anh đã lập tức đè5cô lên cửa
“Này, tối đen chẳng thấy năm ngón, anh định làm gì?” “Anh sai rồi, anh bắt chước mèo kêu cho em nghe nhé?” “...” Tuy rằng Lâm Thiển im lặng, nhưng không khỏi có phần mong đợi: “Vậy anh kêu một tiếng xem sao.” “Meo...”
“Không phải kêu “Meo meo meo meo ngao" mới đúng sao?” Cố Thành Kiêu hoàn toàn bỏ qua mặt mũi, trong đêm tối bốn bề vắng lặng, anh bắt đầu cất tiếng: “Meo meo meo meo meo meo...”
Lâm Thiển nhịn cười: “Em đói rồi.” “Trùng hợp vậy, sắc đẹp anh đây có thể ăn.” “Có thấy anh đâu!”
“Không cần thấy, em cứ ăn đại đi, anh tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Lâm Thiển dở khóc dở cười, thở dài“Em đói thật mà
Mấy món Nhật đắt muốn đòi mạng kia ăn chẳng đủ no, sau này đừng ăn nữa.” Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ phải hoãn “âm mưu đen tối” lại, chủ động xung phong: “Vậy anh đi nấu chút gì cho em.” “Um.”
Cố Thành Kiêu hậm hực mà đi
Gia đình hòa thuận là quan trọng nhất, vì để thỏa mãn vợ yêu, anh không thể không tung ra tất cả tuyệt chiêu nịnh nọt lấy lòng.
Lâm Thiển bật chiếc đèn đứng lên, ánh đèn vàng không quá sáng, nhưng lại hết sức êm dịu, phù hợp với tâm trạng đa sầu đa cảm của cô lúc này.
Thật ra cô đã hết giận Cố Thành Kiêu lâu rồi
Lúc đó nổi nóng nên cô nói mà không nghĩ, khi hết giận thì chuyện cũng đã rồi
Dù sao, vừa nghĩ đến điểm xuất phát của anh là lo lắng cho cô, Lâm Thiển cảm thấy trong lòng rất ấm áp
Lâm Du không phải là người cô lo lắng nhất, ít nhất Cố Đông Quân sẽ không để chị ấy xảy ra chuyện gì
Gia đình bọn họ vẫn yên ổn, có lẽ cảm xúc lo âu của Lâm Du chỉ là nhất thời mà thôi.
Điều làm cô tức giận chính là Lâm Tiêu
Cô ta hồ đổ thì thôi, vậy mà bác trai và bác gái cũng hùa theo là sao? Bọn họ từng ngồi tù, có bài học nhớ đời, mà sao suốt ngày cứ mơ mộng Đông Sơn tái khởi thế?
Chỉ tính chuyện gây dựng sự nghiệp thôi đã rất khó khăn rồi, như cô phải mất sức chín trâu hai hổ gây dựng sự nghiệp trong hai năm, mà cũng chỉ xem như không tệ thối
Lâm Tiêu còn chưa bắt đầu, mà đã đòi vực dậy Lâm thị, chẳng lẽ vực lên dễ vậy sao? Rốt cuộc trong lòng bác gái tự tin thế nào mà lại chắc chắn Lâm Tiểu sẽ thành công?
Chẳng lẽ bà ta không biết tự nhìn lại bản thân mình à?
Kim Trang Sùng nói bây giờ Lâm Tiêu ăn nằm với các tay doanh nhân giàu có nổi tiếng
Lâm Tiêu cứ bừa bãi như thế, vì cái gọi là “Đông Sơn tái khởi” mà ngay cả danh tiết cũng không cần? Đâu mới là giới hạn của cô ta thế?! Thôi thì đây cũng là chuyện của người khác, dù cô có sốt ruột hay tức giận, người ta cũng chẳng cảm kích
Ngược lại họ còn nói cô mang lòng ganh ghét
Nói đến cùng, ở nhà họ Lâm, chỉ có Lâm Du tình nguyện xem mình là người của nhà họ Lâm
Tại phòng bếp dưới lầu, Cố Thành Kiêu đuổi tất cả người làm đi, sau đó tự mình mặc tạp dề, bắt đầu nấu mì.
Nấu nướng không phải là sở trường của anh, nhưng anh cũng biết làm
Trong bốn năm “giả chết”, anh và các chiến hữu đều tự lo ăn lo mặc
Giờ nhớ lại quãng thời gian đó, cho dù cuộc sống gian khổ cỡ nào thì anh cũng chẳng thấy khổ, có khi rau xanh với mì đã là mỹ vị nhân gian
Điều khiển anh đau khổ thật sự chính là nỗi đau về mặt tinh thần, là nỗi tương tự, là sự thiệt thòi mà Lâm Thiên phải chịu đựng
Bây giờ nghĩ lại, anh tự cảm thấy khâm phục bản thân vì đã có thể gắng gượng vượt qua
Rất nhanh, một tô mì thịt băm đã nấu xong, anh khấp khởi mang lên lầu.
Vừa mở cửa, anh đã thấy Lâm Thiên ngồi ôm gối trên sofa, mặt đong đầy tâm sự
Anh không muốn nhìn cô buồn.
“Mau lên, nhân lúc còn nóng em ăn đi.” Lâm Thiển vừa ngửi thấy mùi vị chua chua này thì đã chảy cả nước miếng
Quan trọng là nguyên liệu bên trong còn khá phong phú, bày biện cũng đẹp mắt
“Oa, mì thịt băm á
Chẳng lẽ anh gọi chú Trương dậy để nấu à?” “Anh nấu đấy.” “Anh nấu? Thật hay giả đó?” “Anh học được từ lão Phạm, ra ngoài cũng không chết đói được
Em mau nếm thử đi, lâu rồi anh chưa nấu lại.”
Lâm Thiển không hề nói ngoa chút nào, miệng chảy đầy nước miếng
Nguyên liệu bao gồm thịt băm, trứng gà, nấm mèo, cà rốt, vân vân, hơn nữa phía trên còn có một lớp sa tế
So với mấy món ăn bày biện tinh xảo mà bé tẹo của Nhật thì món này ngon hơn gấp trăm lần.
“Ngon quá, ngon quá, cay sướng cả miệng
Em nhớ có một lần anh nấu cho Nam Nam và Bắc Bắc ăn, em cũng nếm thử một miếng, nhưng rất khó ăn.” “Đó là nấu cho trẻ con mà, đến muối anh còn chẳng dám bỏ nhiều.”