*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Thành Kiêu cười toe toét.
Quả nhiên, trau dồi nghề tay trái điêu luyện vẫn là quan trọng nhất
Dù sao Lâm Thiển cũng đã ăn tối, chẳng thể ăn hết bát này
Cô mới ăn một nửa đã đầy bụng
Cố Thành Kiêu ăn đồ thừa của cô mà hết sức vui vẻ nói: “Ừm, mì không tệ, có điều vẫn thua xa tay nghề của lão Phạm.” “Thủ trưởng Cổ mà cũng có lúc khiêm tốn vậy à?”
Cố Thành Kiêu nhìn cô, vươn tay giúp cô lau đi vết dầu mỡ nơi khóe miệng: “Làm người thì phải khiêm tốn một chút..
Rốt cuộc hôm nay Kim Trang Sùng đã nói gì với em, sao em lại chạy đi tìm Lâm Tiêu?”
Lâm Thiển mím môi, vẻ mặt không vui, nhưng cô đã không xù lông nhím nữa mà kể rõ ràng rành mạch với anh: “Hôm nay em hẹn mẹ,2nhưng không đúng lúc lại bị Kim Trang Sùng bắt gặp
Mẹ lo lắng cho ông Kim, nên vội vã trở về phòng bệnh
Kim Trang Sùng nhắc nhở riêng em vài câu, bảo em đừng tiếp tục gặp mặt mẹ
Em hỏi nguyên nhân thì ông ta nói ông Kim còn đáng sợ hơn rắn độc mãnh thú nữa.”
Cố Thành Kiêu vừa ăn, vừa nghiêm túc lắng nghe.
“Rồi ông ta lại nói đến Lương Diệu Thần, bảo chuyện Lương Diệu Thần không liên quan đến em, đừng tự mua dây buộc mình
Cuối cùng thì nhắc đến Lâm Tiêu, ông ta bảo Lâm Tiêu chuẩn bị mở công ty nên có tới lui với nhiều doanh nhân giàu có, hơn nữa còn chủ động đánh tiếng với ông ta
Ông ta còn nói..
Bây giờ hình như Lâm Tiểu rất nổi tiếng trong giới bọn họ...”
Dù sao Lâm Tiêu và cô là chị em họ, cùng mang họ Lâm, cùng vinh cùng nhục
“Em không tin Kim Trang Sùng, cho nên mới chạy đến chỗ chị Lâm Tiêu thăm dò một chút
Đáng tiếc Lâm Tiêu không có ở đó, mà chỉ gặp được bác gái
Từ lời bác ấy nói, em biết được Lâm Tiêu và bác trai đang tính toán chuyện công ty, đã chọn địa điểm rồi
Cho nên có lẽ chuyện Kim Trang Sùng nói có tám phần là thật.”
“Em không ngờ chị Lâm Tiêu lại có thể làm như vậy, càng không ngờ bác trai và bác gái đều chẳng phản đối
Bọn họ cho rằng Lâm Tiêu có thể tự mình vực dậy Lâm thị
Haizz, nếu như bản thân chị ấy có thực lực như vậy thì em cũng mừng cho chị ấy.”
Cố Thành Kiêu nghe9xong, mở miệng hỏi: “Bà ta mắng em?”
“Bà ta có thể mắng gì nữa, cũng giống như trước đây thôi, chẳng có gì mới mẻ.” “Dù không có gì mới nhưng lại làm em tổn thương
Sau này em đừng đi một mình, gọi anh đi chung
Để anh xem bà ta còn dám mắng hay không.”
“Bọn họ vẫn nghĩ mình ngồi tù là do anh không giúp
Anh cho rằng họ sẽ cả nể anh sao? Em chỉ e họ sẽ còn mắng dữ tợn hơn ấy chứ.”
“Bà ta dám!”
“Bà ta có gì không dám
Bà ta mắng anh, anh có thể giam bà ta, đánh bà ta à? Anh chỉ cần vừa ra tay một cái, lập tức bà ta sẽ nhân cơ hội đó tố cáo anh là sĩ quan cao cấp đánh dân thường
Vậy thì hay ho rồi, anh lại nổi như cồn.” Cố Thành Kiêu suy nghĩ5một hồi, không thể phản bác
Đối mặt với kẻ điêu ngoa như Chu Mạn Ngọc, đạo lý không ăn thua, vũ lực lại không thể dùng
Nếu thật sự đổi mặt, có lẽ anh cũng bó tay
Chiếc bát đã cạn đáy, Cố Thành Kiêu ở một tiếng
Anh nói: “Đây đều là chuyện của người khác, Lương Diệu Thần cũng được, Lâm Tiêu cũng được, bọn họ chẳng cần ai quan tâm
Em lo lắng thay họ thì họ cũng chẳng cảm kích đâu.”
“Đúng vậy, có khi còn nghĩ em có ý đồ gì ấy chứ.”
“Còn em nữa, em không phát hiện bề ngoài em hùng hổ, nói năng bộc trực, nhưng thật ra rất dễ mềm lòng sao?” Lâm Thiển lấy tay chống đầu, ngoẹo cổ mím môi không nói
“Về chuyện của mẹ em, nếu Kim Trang Sùng đã nói vậy thì em cố gắng hạn chế liên lạc với3bà đi
Kim Trang Sùng và mẹ em đều là người thân cận với Kim Bách Minh, dù sao cũng hiểu ông ta hơn em, đúng không? Có một số việc đừng quá cưỡng cầu.” “Anh có ý gì? Đó là mẹ em mà, sao lại là cưỡng cầu?” “Ý anh là, sao em không đợi mẹ em gọi điện thoại
Nếu bà ấy rảnh thì tự nhiên sẽ liên lạc với em thôi
Sau này em đừng làm loại chuyện như đi thám thính bệnh viện nữa, anh rất lo lắng, mẹ em mà biết cũng sẽ lo.”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì khuyên ngắn của Cố Thành Kiêu, Lâm Thiên cũng dần dần vạch rõ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình
Chuyện Lương Diệu Thần và Lâm Tiêu không liên quan tới cô, cô kiên quyết không tiếp tay làm chuyện xấu
Còn chuyện của mẹ, thôi thì sau này cô cứ ngồi chờ điện thoại của bà vậy
“Được rồi, em hiểu rồi
Ngày mai em đến thăm Tiểu Du một chút, anh sắp xếp chuyện cuối tuần đi tắm suối nước nóng đi.” “Không thành vấn đề.”
Dứt lời, Cố Thành Kiêu ôm cả người cô vào lòng, đặt cô lên đùi mình
Đây là tư thế thường ngày thoải mái nhất giữa hai người bọn họ
Cố Thành Kiêu máu nóng dâng trào, định nói lời đường mật, sến súa đến buồn nôn dọa cô
Ai ngờ, anh vừa mới mở miệng ra đã “g” một tiếng, miệng bay đầy mùi tỏi
Anh lập tức đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, anh ăn no quá.”
Lâm Thiển ôm bụng cười to
Thật ra mà nói, Cố Thành Kiêu bây giờ chẳng giống Cố Thành Kiêu lúc cô mới quen
Càng lớn tuổi, tâm tư anh càng kín đáo, nhưng tính tình lại càng trẻ con.
“Cố Thành Kiêu, chẳng lẽ trước mặt cấp dưới, anh cũng ngố tàu như vậy sao?” “Đùa gì vậy, ở trước mặt bọn họ anh phải uy nghiêm chứ
Càng nghiêm càng tốt, vậy mới khiến đám nhóc đó nể mặt anh.”
“Để bọn họ sợ anh mới tốt sao?” Cố Thành Kiêu nghiêm túc giải thích với cô: “Cái này không phải gọi là sợ mà là kính nể
Ở trong đầu bọn họ, tướng lĩnh phải có uy nghiêm của tướng lĩnh
Nhưng khi ở nhà, anh lại là chồng em
Trước mặt người thân thiết nhất thì uy nghiêm chỉ có tác dụng gì
Với loại người thích mềm không thích cũng như em ấy, anh mà làm dữ, em lại càng dữ hơn với anh.”
“Aha, chính xác.”
“Cho nên, phong cách anh dùng trong quân đội không thích hợp với ở nhà
Vì gia đình hòa thuận, anh có thể hạ mình một chút.” Lâm Thiển bày ra vẻ mặt khinh bỉ: “Hạ mình hả? Anh ấy, từ trong tận xương đều cao ngạo giống hệt ba mẹ anh.” “Cái này không gọi là cao ngạo, mà gọi là tự tin, là khí chất
Em xem Nam Nam và Bắc Bắc của chúng ta đi, trong đám bạn cùng lứa, hai đứa nó là nổi bật nhất
Gene vừa tốt, vừa có gia giáo, hoàn cảnh gia đình lại tốt
Nói trắng ra, những thứ đó đều từ gia đình quyền quý mấy đời mới tích lũy được
Nhà giàu mới nổi làm sao có khí chất này?”
“Anh thôi đi, ai mà không khen con mình tốt nhất
Hàn Lôi cũng thấy Đại Béo là giỏi nhất đấy.”
Cố Thành Kiêu không thể phản bác, cười nói: “Cũng đúng..
Em xem, gene của chúng ta tốt như vậy, không sinh nhiều con thật là uổng phí
Bà nội còn muốn chúng ta sinh thêm mấy đứa, hay là...”
“Anh điên à, không cần công việc nữa sao?” “Anh đùa mà
Hì hì, anh chỉ nhắc nhở em thôi
Muộn rồi, đi ngủ thôi, mặc dù không sinh con nhưng anh vẫn phải cày cấy.” “Cày cái đầu anh ấy!” Lâm Thiển đã đoán thế nào anh cũng nói đùa bậy bạ: “Á, anh làm gì thế, thả em xuống.” “Đừng giây, anh bế em lên giường luôn.” “Này này, không phải anh bảo sẽ pha nước tắm cho em sao?” “Giữa nấu mì và pha nước, em đã chọn nấu mì.” “..
Thả em xuống, em muốn tắm.” “Anh lấy miệng tắm cho em.” “Không!!!”