*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù khu này có vẻ cũ kỹ nhưng lại là nơi gần Hoàng Thành nhất, xung quanh đều là nguồn tài nguyên ngọa hổ tàng long
Trên đường Lâm Thiển đến đây, cô thấy vài căn Tứ hợp viện phong cách cổ xưa đều có người ở.
Sau khi Cố Đông Quân và Lâm Du kết hôn, hai người họ áp dụng hình thức sống chung truyền thống, nam đối ngoại, nữ đối nội
Cố Đông Quân đi làm, còn Lâm Du quán xuyến trong nhà, chăm sóc Tiểu Nguyệt Lượng
“Đing Joong!” Chuông cửa vang lên, bảo mẫu Tiểu Cúc đi ra mở cửa: “Chị là?” Lâm Thiền sửng sốt, cô không biết Tiểu Cúc, Tiểu Cúc cũng không biết cô
Cô đành tự giới thiệu: “Tôi là em gái Lâm Du.” “À, chị là em gái bà chủ
Mời vào, em tên là Tiểu Cúc, là bảo mẫu mới2đến tháng trước.”
Tiểu Cúc tỏ ra niềm nở, tươi cười nhiệt tình, dáng vẻ y hệt nữ chủ nhân mới Lâm Thiên vào nhà
Lâm Thiển cảm thấy là lạ, nhưng khó mà nói không ổn chỗ nào
Dù sao cô ta cũng chẳng làm gì sai.
Cô đưa bó hoa trong tay cho Tiểu Cúc: “Làm phiền cô cắm hoa vào bình, cảm ơn.” Tiểu Cúc cầm hoa, cặp mắt tỏa sáng, tò mò hỏi: “Chị, đây là hoa cẩm chướng sao?” “Ừ, đúng vậy.”
“Hoa này đẹp quá, giấy gói đẹp, mà hoa càng đẹp hơn
Em rất thích, cảm ơn.”
Tiểu Cúc vui vẻ cắm hoa vào bình, đặt lên bàn trà ngắm nghía một cái, rồi lại đặt trên tủ tivi ngắm một cái, nghiễm nhiên xem mình là nữ chủ nhân trong nhà.
Tuy rằng Lâm Thiển không cố ý quan sát Tiểu Cúc, nhưng đều lưu ý7mỗi hành động của cô ta
Tiểu Cúc còn rất trẻ, e rằng chưa tới 20
Trên người cô gái trẻ luôn ẩn chứa sức sống rực rỡ, đặc biệt là Tiểu Cúc còn toát lên cảm giác thiếu nữ ngây thơ
Lâm Du để một bảo mẫu như vậy bên người mà an tâm sao? Lâm Thiển thầm nghĩ
“Chị, chị ngồi đi
Chị uống gì?” “Nước ấm được rồi, Lâm Du đâu?”
“À, bà chủ bảo hôm nay trời đẹp, cho nên mang Tiểu Nguyệt Lượng đi phơi nắng rồi, chắc cũng sắp về.” “Ừ, vậy tôi đợi chị ấy về.” Ngay trước mặt Lâm Thiên, Tiểu Cúc tỏ vẻ như sực nhớ điều gì, vội vàng chạy vào phòng ngủ chính.
Lâm Thiên nhìn theo cô ta ngờ vực, lại thấy cô ta vừa vọt vào phòng ngủ chính vừa cởi quần áo, vội vàng thay đồ
Trên giường còn bày9vài bộ khác, cô ta treo từng cái trở lại vào tủ áo.
Lâm Thiển lập tức nổi giận
Bảo mẫu mà lại trộm mặc đồ của bà chủ, đây là vi phạm đạo đức nghề nghiệp
Tiểu Cúc thu dọn quần áo trong phòng ngủ chính xong thì vội vàng mở miệng giải thích: “Chị, đây đều là quần áo mới vừa giặt khô của bà chủ, buổi sáng mới lấy về
Em giúp bà chủ xếp lại thôi.” Lâm Thiên muốn nói lại thôi, Tiểu Cúc giải thích tiếp: “Cái áo da dê của bà chủ đẹp quá, em nhịn không được nên mới mặc thử
Chị đừng mách lại bà chủ nhé.” Đúng rồi, chính là quần áo
Lâm Thiển sực tỉnh, lúc nãy cố còn nghĩ một bảo mẫu nho nhỏ sao lại mặc chiếc áo khoác da dê mấy nghìn tệ, chuyện này quá vô lý rồi.
Lâm5Thiển cũng giả vờ như không sao, đáp: “Bình thường, chuyện nhỏ này cho dù có nói cũng chẳng sao.” Tiểu Cúc chắp hai tay trước ngực, khẩn cầu: “Xin chị, xin chị đấy, chị đừng mách với bà chủ
Bà chủ mà nổi giận sẽ đuổi việc em mất.” Lâm Thiển sinh lòng cảnh giác, còn lâu cô mới tin vào tiết mục ngây thơ đáng yêu này của cô ta
Nhưng ngoài miệng cô vẫn đáp: “Được rồi, tôi không nói đâu, cô yên tâm.” “Cảm ơn chị, chị thật tốt
Vậy em đi quét dọn đây.”
Lâm Thiển nhìn dáng vẻ linh hoạt của Tiểu Cúc mà thầm than trong lòng
Tiểu Du ơi Tiểu Du, chị tìm bảo mẫu kiểu gì vậy, chẳng đáng tin gì cả, lại còn giả vờ thỏ trắng ngây thơ nữa!
Trên bàn trang trí đặt một khung ảnh thật lớn
Lâm Thiển biết3trước đây nơi này đặt một khung ảnh nhỏ hình anh Cả và Tiểu Du chụp chung
Bây giờ đã đổi thành khung ảnh lớn, cả nhà ba người chụp chung.
Khoan đã, không đúng! Cô nhìn một lát, rồi nhìn lại vài lần, bất ngờ phát hiện phía sau khung ảnh lớn có một cái khung ảnh nhỏ bị úp xuống
Lâm Thiển bước lên, đẩy khung ảnh lớn sang một bên, dựng khung ảnh nhỏ dậy, đặt bên cạnh
Phải rồi, hai khung hình đặt như vậy mới đúng.
Tiểu Cúc đang cầm máy hút bụi, thấy hành động của Lâm Thiển thì thuận miệng nói: “À, khung ảnh là do bà chủ úp xuống đấy
Vì Tiểu Nguyệt Lượng nói đó là ba và di, bà chủ nghe thấy thì không vui, nên mới đặt ảnh chụp cả nhà ba người, úp khung ảnh nhỏ xuống.”
Lâm Thiển không lên tiếng
Cô chẳng muốn nói cho Tiểu Cúc biết, người chụp tấm ảnh hai người là cô
Lúc đó Lâm Du rất thích bức ảnh này nên mới in ra lồng vào khung
Lần trước cổ đến nhà làm khách, Lâm Du còn ngắm bức ảnh mà cảm thán thời gian trôi như thoi đưa.
Cô bé à, có con non lắm, lại còn ngấm ngầm chơi trên đầu nhà họ Cổ hả? Cô không biết đàn ông nhà họ Cố đều là thế nó sao? Cô không biết ngoài vợ mình ra, đối với những người phụ nữ khác, đàn ông nhà họ Cổ đều lòng dạ sắt đá hå?
“Chị, sao chị nhìn em như vậy?” Tiểu Cúc lại chột dạ.
Lâm Thiên cười: “Không có gì
Haizz, không biết chừng nào chị ấy mới về
Thôi, tôi đi gọi điện thoại cho chị ấy, cô cứ làm việc đi.”
Dứt lời, Lâm Thiển bước ra ban công gọi điện thoại.
Có lẽ trước kia Lâm Thiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng dù sao cũng đã từng tiếp xúc với nhiều người, nhiều việc, đương nhiên cô cũng có khả năng nhìn mặt người
Chắc chắn cô gái tên Tiểu Cúc này chẳng phải loại hiền lành gì.
“Alo, Tiểu Du, em đang ở nhà chị này
Bảo mẫu nói chị đưa Tiểu Nguyệt Lượng ra ngoài rồi.” “Ừ, chị đừng vội, em chờ được.”
Lúc đang gọi điện thoại, Lâm Thiển lén liếc mắt quan sát Tiểu Cúc
Hừ, cô gái này làm việc nhà mà chỉ làm cho có lệ, máy hút bụi chỉ hút ở chỗ cửa ra vào và giữa phòng khách, còn mấy góc kẹt thì chẳng đụng đến.
Ở Thành Để, việc phân công người làm không cần cô quản, nhưng thân là bà chủ, cô vẫn biết đánh giá công việc của người làm như thế nào
Thái độ làm việc giống như Tiểu Cúc này thì ngay cả quét sân Thành Để cũng chẳng có tư cách, đừng nói chi giữ lại bên người làm giúp việc
Cô không biết Lâm Du tìm được cô ta ở đâu, cũng không biết Lâm Du có phát hiện tâm tư của Tiểu Cúc hay không
Tóm lại, nếu như có một người con gái cứ nhắm vào chồng mình thì chắc chắn cố sẽ không mấy dễ chịu.
Một lát sau, Lâm Du ôm con gái trở lại
Nhiều ngày không gặp, Tiểu Nguyệt Lượng ngày càng tròn trịa hơn
Vừa thấy Lâm Thiên, cô bé đã ngọt ngào gọi: “Dì.”
“Ừ, cháu lại dì ôm nào.” Lâm Thiển giơ tay ôm cô bé, “Tiểu Nguyệt Lượng còn nhớ dì à? Dì vui quá đi, hôm nay dì đến ăn ké nhà cháu có được không?”
Tiểu Nguyệt Lượng đầu hiểu ăn ké nghĩa là gì, cô bé chỉ nghe được ba chữ “có được không” thì đã vô thức đáp lại: “Được ạ, được ạ” “Tiểu Nguyệt Lượng, cháu đáng yêu quá, về nhà với dì có được không?” “Được ạ, được ạ.” “Sau này cháu ở cùng với dì
Trong nhà dì có anh họ và chị họ nữa, cháu ở luôn với dì có được không?”
“Được ạ, được ạ.” Lâm Thiển vừa ôm cháu gái vừa hôn, “Dì thích nghe Tiểu Nguyệt Lượng nói được ạ, được ạ" nhất