*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rõ!”
“Phó đội trưởng Nam, chuẩn bị sẵn dụng cụ đào cát
Tiểu Nguyệt Lượng!”
“Rõ!”
“Tiểu đội trưởng, đồng chí đứng tại chỗ, phụ trách hậu cần.” Tiểu Nguyệt Lượng ngây ngây ngô ngô, học theo dáng vẻ của anh chị, đứng nghiêm chào, bập bẹ nói: “Rõ ạ...”
Tất cả chia ra ba hướng hành động
Tiểu Nguyệt Lượng nhìn thấy anh chị chạy đi xa, không biết chạy theo ai liền cuống quýt, đặt mông ngồi luôn lên đống cát
Cố Nam Hách giơ ngón cái lên khen ngợi: “Tiểu đội trưởng làm rất tốt
Đặt mông một cái là đã san phẳng cả đống cát rồi.” Tiểu Nguyệt Lượng gãi gãi đầu hỏi: “Chú Ba có đắp được người tuyết không?” Cổ Nam Hách cười như con sói xám lớn, “Ai ui Tiểu đội trưởng, đây là câu hỏi2đầy đủ rõ ràng nhất của cháu ngày hôm nay đấy
Ngoan lắm
Chú Ba giỏi nhất là đắp người tuyết đấy
Nhưng ở đây chỉ có cát, chúng ta chỉ có thể đắp người cát thôi.” “Tôm àh? Cháu thích ăn tôm.” (*) Người cát (shārén) và tôm (xiārén) có âm đọc tương tự nên Tiểu Nguyệt Lượng hai tuổi không thể phân biệt
“..
Ha ha, được rồi, chờ đến lúc thắng trận thì chú Ba dẫn cháu đi ăn tôm lớn.” Tiểu Nguyệt Lượng vỗ đôi bàn tay nhỏ mập mạp đầy cát: “Chú Ba, cháu muốn ăn tôm nhỏ nữa.” “..
Được được, cháu thích là được rồi.” Sau đó, Đại đội trưởng Bắc đẩy một xe cát đầy tràn, có đủ cát để đắp cả thành lũy.
Phó đội trưởng Nam cũng mang dụng cụ đến
Thế nhưng7cô bé nhìn thấy mấy ông bố đang rảnh rỗi ngồi bên cạnh liền hét to lên, “Này, bọn con nhỏ như vậy mà cũng phải lao động chăm chỉ, sao những người lớn lại định ngồi đó uống trà?”
Cố Thành Kiêu và Cố Đông Quân vội vàng đứng lên, “Vâng, Phó đội trưởng nói rất đúng
Chúng tôi lập tức gia nhập đội ngũ.”
Lâm Thiển cười hì hì hỏi: “Phó đội trưởng, có thiếu người nữa không? Đại đội phụ nữ chúng tôi cũng có thể cung cấp viện trợ.”
Nam Nam cúi xuống nhìn chân của mình, rồi quay lại nhìn gương mặt nhem nhuốc của anh trai và nhìn cái đầu đầy cát của Tiểu Nguyệt Lượng thì nói: “Đại đội phụ nữ thì thôi đi, cho phép mọi người không cần phải làm9những việc khổ cực này
Mọi người duyên dáng ngồi đó là được rồi.” Lâm Thiển cực kỳ hài lòng, “Được, vậy các đồng chí làm cho tốt đi.” Tất cả đều đã sắp xếp xong, nói làm là làm
Lâm Thiển chụp ảnh gửi vào nhóm gia đình
Các ông bà nhìn thấy ảnh bọn nhỏ nghịch cát thì cực kỳ vui vẻ
Diệp Thiến Như: “Ở đó tuy ấm áp nhưng nhất định vẫn phải chú ý, đừng để bọn trẻ bị lạnh.”
Phan Tuệ: “Đừng để Tiểu Nguyệt Lượng bốc cát ăn nhé.”
Chu Đình: “Nhìn vui quá
Hi vọng Nam Hách với Tiểu Hi cũng sớm có tin vui.” Sở Dương: “Oa oa oa, tôi cũng muốn đi.” Sở Dương còn đang ở cữ, suốt ngày ở nhà chỉ lo cho con ăn ăn ăn
Mẹ mới sinh lại5càng ao ước nhìn mẹ của những đứa trẻ đã đi chơi được thế này
Lâm Thiển không nén được, cười to hỏi: “Tiểu Hi, chị còn chưa vào nhóm gia đình đúng không? Có muốn em thêm chị vào không?”
Phương Tiểu Hi vội vàng lắc đầu, “Đừng đừng đừng, chị chưa muốn vào, ngại lắm, chị cũng không biết phải nói gì.”
Lâm Du hiểu rất rõ, “Chị cũng thế
Chị chỉ nghe mọi người tán gẫu, thi thoảng Cố Đông Quân gửi ảnh của Tiểu Nguyệt Lượng lên thôi.” Lâm Thiển: “Ha, vậy chờ đến ngày Nam Hách thêm chị vào nhóm đi
Thật ra cũng chỉ có vài người thường xuyên tâm sự thôi
Còn bọn em chỉ đi tàu ngầm.”
Ngồi gần nhau, Phương Tiểu Hi bất chợt ngửi thấy một mùi đặc trưng nhưng không đoán3được là mùi gì, vừa thoang thoảng như hương hoa lại vừa giống mùi thuốc.
Có lẽ vì liên quan đến nghề nghiệp nên bình thường có tiếp xúc rất nhiều với nước hoa, vì vậy khứu giác đặc biệt nhạy cảm
“Ai xức nước hoa vậy? Mùi thơm quá
Em chưa bao giờ ngửi thấy mùi này.”
Lâm Thiển lắc đầu, tò mò nhìn Lâm Du, Lâm Du cũng lắc đầu
Phương Tiểu Hi ghé sát vai hai người cẩn thận hít vào, “Từ người Tiểu Du đấy.”
Vừa nói xong Lâm Thiển cũng ghé sát vào ngửi, “Hình như là..
Này.”
Lâm Du không tự ngửi thấy được, “Chị không xịt nước hoa
Có phải là mùi kem dưỡng da không?” Phương Tiểu Hi tỉ mỉ phân tích, “Không phải, mùi này giống như là..
mùi thảo dược.”
Lâm Du mờ mịt, rất vô tội, “Chị không ngửi ra được.” Lâm Thiển trêu chọc, “A ha, nhất định Tiểu Du là người có hương thơm trời sinh giống như Hương Phi, có khi còn có thể dẫn dụ bươm bướm đấy.”
Phương Tiểu Hi cũng trêu ghẹo: “Phải phải, nhưng mà, có dụ được bươm bướm hay không cũng không quan trọng
Quan trọng là..
quyến rũ được anh cả.”
Lâm Du: “Này, Tiểu Hi, chị cũng thành người xấu rồi à?”
Ba người ngồi với nhau nói nói cười cười, cùng nhau chia sẻ niềm vui của mình
Trước kia ba cô nói nhiều nhất về những chuyện bà tám trong showbiz
Còn bây giờ, nói tiếng nào tiếng nấy đều là chuyện mang thai, sinh con, rồi thì nuôi dưỡng dạy dỗ con cái
Dường như đến các cô cũng không ý thức được sự thay đổi này mà cứ tự nhiên nói chuyện với nhau.
đây ngoài ba gia đình họ thì còn có những hội viên khác
Thỉnh thoảng cũng có người liếc mắt dò xét Phương Tiểu Hi
Phương Tiểu Hi cũng quen với chuyện này
Cũng may họ không quấy rầy không gian riêng của cô, nên cô cũng thấy không vấn đề gì
Ngâm suối nước nóng, ăn trái cây, nhìn bọn nhỏ vui đùa, cuộc sống nhàn hạ
Dường như thời gian cũng theo bước chân của họ mà chậm lại
Bất chợt Cố Thành Kiêu nhận điện thoại rồi vẫy vẫy tay với Lâm Thiên, “Ninh Trí Viễn đến
Anh ra ngoài đón cậu ấy.”
Lâm Thiển gật đầu
Cô có thể cảm nhận Lâm Du ở bên cạnh đột nhiên run lên
Khuôn mặt Lâm Du đang vui vẻ lập tức trở nên lo lắng.
Đến cả Phương Tiểu Hi cũng phát hiện ra
Lâm Thiển: “Chị đừng lo, không sợ có vấn đề, chỉ sợ không tìm ra vấn đề
Để bác sĩ Ninh khám thật kĩ cho chị.”
Phương Tiểu Hi động viên: “Theo chị thấy, nếu có vấn đề thì chắc cũng chỉ là vấn đề nhỏ thôi
Chị đã gặp người mắc bệnh trầm cảm rồi, bệnh này quá phổ biến trong showbiz
Trạng thái của người mắc bệnh này và người bình thường không hề giống nhau
Em không bị như vậy đâu, yên tâm đi.”
Sau đó, Cố Thành Kiêu dẫn Ninh Trí Viễn đi vào
Ninh Trí Viễn vừa nhìn thấy Lâm Du đã nhận ra điểm khác thường
“Gần đây cô có uống thuốc bổ gì không?” Lâm Du nhớ lại một chút rồi nói: “Chỉ có tổ yến táo đỏ thổi
Thi thoảng nấu canh thì có thêm vào một chút thuốc bắc bổ máu
Đều là loại thông thường nhất.” Ninh Trí Viễn khẽ ghé sát vào cẩn thận hít, “Mọi người có ngửi thấy không, trên người cô ấy có một mùi thơm rất đặc trưng.” Lâm Du đột nhiên có cảm giác lạnh cả sống lưng, trán cô lập tức rịn ra một lớp mồ hôi.
Phương Tiểu Hi gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng vừa phát hiện ra.” Lâm Thiển cũng gật đầu, “Tôi với Tiểu Hi cũng mới nói với nhau, ngửi thấy một mùi thơm rất nhạt.” Cố Đông Quân vô cùng nghi ngờ, ghé sát vào Lâm Du hít ngửi, “Mùi gì? Tôi không ngửi thấy gì cả.” Ninh Trí Viễn: “Ở đây dễ bị lẫn mùi, tìm một phòng để tôi kiểm tra kĩ xem.”
Bác sĩ khám bệnh, nhiều người vào cũng không tiện
Vì vậy những người khác ở lại trong bọn trẻ, chỉ có Cố Đông Quân đưa Lâm Du đi về phòng trong khách sạn.
Vào phòng, Ninh Trí Viễn cẩm theo kim châm cứu trong hòm thuốc ra, nắm lấy cổ tay Lâm Du giữ lại, “Chờ một lát, thả lỏng đi, tôi cần hỏi có vài chuyện.”