*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ cô có thể nói chuyện với tôi như với bạn gái nhé.” Lâm Du gật đầu, có Cố Đông Quân ở bên cạnh bảo vệ, cô rất yên tâm
“Vừa rồi lúc kim châm cắm vào, cô có cảm thấy đau không?”
Lâm Du lắc đầu, “Không hề đau chút nào.” “Gần đây kinh nguyệt của cô có bình thường không? Có gì khác so với trước đây không?”
“Không có gì khác biệt, hoàn toàn bình thường.” “Còn giấc ngủ thì sao?”
“Giấc ngủ thì rất tệ, có lúc tôi nằm cả đêm cũng không ngủ được.”
“Cô lo con ngủ không ngon hay còn vì cái gì nữa?” “Đúng vậy
Lúc nào tôi cũng lo con bé hất chăn ra
Nhưng con gái tôi ngủ khá ngoan, tôi canh một đêm thì thấy con bé cũng chỉ ngủ một2tư thế.” “Vậy cô có thể thử để cô bé tự ngủ riêng ở phòng khác
Sau khi dỗ cô bé ngủ thì cô về phòng ngủ.” “Con bé còn nhỏ quá, tôi sẽ càng lo lắng hơn.”
“Ha ha, ai cũng nói con cái phụ thuộc và cha mẹ
Thật ra thì nhiều khi là do cha mẹ không xa được con.”
Lâm Du hiểu rất rõ, không khỏi cười khẽ
“Dạo gần đây cô mới ngủ không ngon, hay vẫn như thế từ trước?” Lâm Du nhớ kĩ lại rồi nói: “Lúc mới mang thai thì tôi ngủ không ngon lắm
Sau khi sinh thì tôi cũng vẫn vậy, nhưng tôi biết như vậy cũng là bình thường
Sau khi con cai sữa thì tôi ngủ cũng tạm được
Con bé có thể ngủ đến gần sáng thì tôi cũng ngủ được
Nhưng7gần đây thì bắt đầu không ổn, tôi luôn cảm thấy dễ lo lắng hoảng sợ, căng thẳng đến mức không ngủ được.”
Cố Đông Quân cũng muốn lên tiếng về chuyện này: “Cô ấy còn rất dễ khóc, cũng chỉ mới gần đây thôi
Tôi nghi ngờ không biết có phải cô ấy bị trầm cảm sau sinh không
Nhưng Tiểu Nguyệt Lượng cũng sắp hai tuổi rồi, không đến nỗi mắc phải bệnh này
Cô ấy mất ngủ, hay khóc, dễ giận, tính tình thay đổi nhiều, tinh thần cũng không thoải mái
Bác sĩ Ninh, có phải cô ấy bị trầm cảm không?”
Ninh Trí Viễn khẽ cười, cố gắng dùng giọng nói bình thản nói: “Đừng tự dọa mình
Đâu có dễ bị trầm cảm như vậy? Tôi sẽ rút kim ra, hơi đau, cô chịu khó một chút.”
Lâm9Du giơ tay lên
Ninh Trí Viễn cầm kim châm, vừa xoa vừa từ từ rút kim ra.
Lúc cắm kim châm thì không có cảm giác gì, nhưng khi rút ra thì vô cùng đau đớn
Lâm Du cắn răng chịu đựng.
Kim châm dài mảnh rút ra hết
Ninh Trí Viễn trầm ngâm nhìn, còn mang đèn pin ra soi, nhìn rất cẩn thận, cũng rất lâu
“Ở nhà ai nấu cơm?”
“Bảo mẫu.”
“Bảo mẫu là người ở đâu?”
Lâm Du không trả lời được
Thứ nhất, cô hoài nghi không biết vì sao lại hỏi chuyện của bảo mẫu
Thứ hai, cô cũng không biết Tiểu Cúc là người ở đâu
Vì vậy cô chỉ đành nhìn Cố Đông Quân
Cố Đông Quân: “Ở Quảng Tây
Cô này con gái của dì Lưu
Dì Lưu làm ở nhà tôi mười mấy năm rồi
Vừa rồi con dâu di5ấy sinh con nên di ấy phải về chăm, để cho con gái đến làm ở nhà tôi.” Tuy Ninh Ti Viễn là bác sĩ nhưng anh tham gia đội đặc nhiệm nhiều năm, đi theo Cố Thành Kiêu từ rất lâu, cũng học được chút ít năng lực điều tra, độ cảnh giác cũng rất cao, “Bây giờ người này đang ở đâu?”
Cố Đông Quân: “Cô này còn quá trẻ, cũng chịu khó làm việc nhưng lại không được sạch sẽ
Tôi đã đuổi việc cô ta rồi.”
Ninh Trí Viễn nhíu mày, cầm kim châm nghiên cứu kĩ càng
Anh không muốn chẩn đoán bệnh sai, lại càng không muốn tùy tiện vu oan cho người khác.
Cố Đông Quân thoáng có dự cảm xấu liền thúc giục: “Sao vậy? Bác sĩ Ninh, có gì xin cứ nói3thẳng.”
Ninh Trí Viễn: “Triệu chứng của Cổ phu nhân đúng là có hơi giống với bệnh trầm cảm, nhưng vẫn có điểm khác biệt
Tôi chắc chắn cô ấy không mắc bệnh trầm cảm
Chỉ do mất ngủ dẫn đến tâm lý lo lắng và tính tình không ổn định.”
Cố Đông Quân: “Vì vậy nguyên nhân chỉ do mất ngủ mà thôi?”
“Không hẳn vậy.” Ninh Trí Viễn lắc đầu, cầm một cây kim châm đưa đến trước mặt anh, “Ở chỗ kim châm cắm vào máu có một lớp màu xanh nhạt
Không nhìn rõ được bằng mắt thường, nhưng soi dưới đèn pin thì rất rõ ràng
Anh xem đi.”
Cố Đông Quân cầm đèn pin soi, đúng là ở dưới phần kim châm dài mảnh ánh lên một lớp màu xanh nhạt.
Ninh Trí Viễn giải thích đơn giản, “Khi châm cắm vào thì không đau chút nào vì huyệt vị đã bị tê liệt do nguyên nhân nào đó rồi
Sau khi châm xâm nhập vào huyết mạch thì ngân châm hấp thụ được chất có trong máu, nên bề mặt đổi ngay thành màu xanh nhạt
Còn khi rút châm ra bị đau là do chất độc này bị rút ra theo châm, tiếp xúc đến da thịt tập trung nhiều dây thần kinh nên đương nhiên sẽ cảm thấy rất đau.” Cố Đông Quân càng nghe càng thấy nghi ngờ, “Vậy là sao, ý của anh là..
trong máu của cô ấy có gì không tốt sao? Cô ấy...bị trúng độc à?”.
Ninh Trí Viễn không phủ nhận nhưng cũng không hẳn là khẳng định, “Rốt cuộc có trúng độc hay không thì phải dựa vào xét nghiệm kiểm tra
Nếu trúng độc không nặng thì không thể nhận thấy qua quan sát bình thường được.” Lâm Du thấy vô cùng lo sợ
Sao cô lại bị trúng độc được? Không thể tưởng tượng nổi, cô sốt ruột hỏi: “Anh nghi ngờ có người động tay động chân vào thức ăn sao? Vậy nếu tôi trúng độc thì Tiểu Nguyệt Lượng có bị trúng độc không?” Ninh Trí Viễn nói: “Vì vậy tôi cần lấy máu của cả nhà cô để kiểm tra xét nghiệm, kể cả Cục trưởng Cổ.” “Được
Tôi đã bảo họ bế Tiểu Nguyệt Lượng lên rồi.”
Sau đó, Ninh Trí Viễn lấy máu cho ba người
Xét nghiệm cần đến máu ở tĩnh mạch, lấy máu ở tĩnh mạch thì cần đâm kim lên cánh tay
Với Tiểu Nguyệt Lượng thì đây là một việc rất khó khăn
Kim vừa đâm vào, Tiểu Nguyệt Lượng đã òa lên khóc to, “Ba, đau, đau...”
Cố Đông Quân ghì tay con không cho cựa quậy
Anh nghe thấy tiếng kêu gào thấu tim gan của con gái mà tim như muốn vỡ ra, “Con gái ngoan, sắp xong rồi
Xong ba mua kẹo cho con ăn được không?”
Cũng may là Ninh Trí Viễn thao tác khá nhanh, kim đâm cũng chính xác, chọc vào là máu chảy ra luôn, “Đừng cựa đừng cựa, cựa là bị lệch kim, sắp xong rồi.” Cố Thành Kiêu lập tức đến giúp một tay, đè cánh tay Tiểu Nguyệt Lượng giữ cố định
Từ đầu đến cuối Lâm Du cũng không dám nhìn
Tiếng con khóc cũng đủ làm cho cô lo lắng, cô không kìm được mà nước mắt lại đầm đìa
Tình huống này đúng là khổ cả trẻ con lẫn người lớn
Rất nhanh sau đó máu của cả ba người đã lấy xong
Ninh Trí Viễn cũng không chậm trễ, lập tức mang mẫu máu đến phòng xét nghiệm để kiểm tra
Một lúc lâu sau đó tâm trạng của Lâm Du vẫn không bình ổn được
Cố Đông Quân rất lo lắng cho cô, chỉ có Tiểu Nguyệt Lượng như không có chuyện gì xảy ra, lại vui vẻ bám theo anh chị đi chơi
Nam Nam và Bắc Bắc cũng vì em gái
Em gái bị chọc kim nên không thể đụng vào nước
Hai anh em cũng vì vậy mà ngoan ngoãn không xuống suối, chỉ chơi ở khu vực khô ráo sạch sẽ
Cố Thành Kiêu vẫn để tâm, dặn Thâm Tự An điều tra người giúp việc trẻ tuổi mà Lâm Thiển nhắc đến
Kết quả điều tra quả nhiên đúng là tìm ra được con ốc mượn hồn.
“Cố Đông Quân, anh nói đã đuổi việc người giúp việc, còn mua vé máy bay cho cô ta về quê phải không?”
“Đúng vậy, tự tay anh đặt vé” “Vậy anh có tận mắt thấy cô ta lên máy bay không?” “Anh đâu cần phải đưa cô ta ra sân bay chứ?!” Cố Thành Kiêu cười ha hả nói: “Cho nên người ta cũng không lên máy bay.”
“Cái gì?”
“Thẩm Tự An mới trả lời
Người giúp việc này tên là Lam Cúc, nửa giờ trước đã đến khách sạn Kim Huy, đặt tiền thuê luôn phòng trong nửa năm, lại còn thuê phòng sang đấy.”