Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 858: Bọn chúng không có nhân tính



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


chapter content
“Anh ấy không nói không thể, con tin anh ấy.”

“Ừ, ba cũng tin con trai ba

Tiểu Thiển, ở nhà rất lo cho con, mấy ngày này Nam Nam, Bắc Bắc đều hỏi mẹ đi đâu rồi, hay là con nói chuyện với bọn nó đi?” “Vâng vâng.” Lâm Thiển cầu còn không được.

Diệp Thiến Như nghe thấy Lâm Thiển gọi điện thoại về thì rất kích động, lập tức gọi mấy đứa nhỏ đến, “Nam Nam, Bắc Bắc, nhanh lên, mẹ gọi điện thoại này.”

Cổ Nguyên mở loa ngoài, Nam Nam oán trách với điện thoại trước tiên: “Mẹ, mẹ không ngoan, sao mẹ không nói tiếng nào đã chạy rồi? Đúng là bướng bỉnh quá!” Lâm Thiển dở khóc dở cười, nhẫn nại giải thích: “Xin lỗi con, vì công ty mẹ đột nhiên3có chuyện gấp, mẹ phải đi công tác một chuyến

Sau đó ở bến này mẹ lại làm mất túi xách, điện thoại, giấy tờ và tiền bạc của mẹ đều không tìm ra, cho nên mới không kịp thời liên lạc với mọi người.” Con cái đều biết mẹ mình làm việc rất vất vả, đều rất thấu hiểu cho mẹ mình.

Nam Nam: “Thế giờ mẹ đã xử lý công việc xong chưa?” Lâm Thiển: “Không còn bận nữa, nhưng mẹ phải quan sát thêm đã.”

Nam Nam: “Sắp đến Tết rồi, mẹ có thể về kịp đón năm mới với chúng con không?” Lâm Thiển bất giác đau lòng: “Mẹ cũng không chắc nữa, mẹ sẽ cố gắng được không?” Bắc Bắc bỗng nói: “Mẹ, ba cũng đi công tác rồi, mẹ mau về đi,1em gái rất nhớ mẹ.” Lâm Thiển cười: “Còn con?”

Bắc Bắc kiêu ngạo nhếch cằm nói: “Con vẫn ổn mà.” Lâm Thiển nhoẻn miệng cười, thằng nhóc này miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, thừa nhận nhớ mẹ có gì khó chứ? Lâm Thiển dặn dò: “Ở nhà hiện giờ chỉ có hai đứa với ông bà nội

Ông bà nội lớn tuổi rồi, hai đứa phải chăm sóc ông bà cho tốt đó, biết không nào?”

Nam Nam gật đầu như giã tỏi: “Con biết mà, mỗi ngày con đều đánh cờ tướng với ông nội, còn giúp bà nội dọn dẹp đồ chơi nữa.” Bắc Bắc vô trán than thở, sửa lại cho đúng: “Dọn dẹp đồ chơi vốn là chuyện của chúng ta, em nói thế này chẳng phải đã lộ chuyện6bà nội giúp chúng ta làm à?” Nam Nam nghe thể thì lắc đầu lắc tay, “Ơ, mẹ, mẹ coi như chưa nghe thấy câu vừa rồi đi

Con nói lại nha, chúng con còn giúp bà nội làm việc nhà nữa.” Lâm Thiển cười thầm, giúp bà nội làm việc nhà, con chắc chứ?

Diệp Thiến Như ngồi bên cạnh giải thích: “Đúng đấy, bọn nó đều giúp mẹ bày bát đũa, cũng coi như góp chút sức rồi.”

Lâm Thiển: “Ba, mẹ, hai người đừng nuông chiều bọn nhỏ quá, chuyện nào nên để bọn nhỏ tự mình làm thì để bọn nhỏ làm.” Cố Nguyễn kịp thời đổi đề tài, nói với Nam Nam Bắc Bắc: “Mẹ mấy đứa đi ra ngoài làm việc, chúng ta đừng quấy rầy mẹ làm việc.” Nam Nam quyến4luyến: “Nhưng con nhớ mẹ lắm, rất muốn nói chuyện với mẹ.”

Bắc Bắc an ủi em gái: “Mẹ chuyên tâm làm việc thì mới có thể hoàn thành sớm được, mới có thể sớm về nhà với chúng ta.”

Nam Nam rộng rãi phóng khoáng

“Đúng rồi, tạm biệt mẹ nhé

Không có chuyện gì thì khỏi gọi điện, chúng con sẽ ngoan ngoãn, mẹ làm việc nhanh đi.”

?” Lời lẽ có phải chuyển quá nhanh rồi không? Lâm Thiên hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Ba, nhờ ba báo bình an với bà con giúp con

Chỗ con có lúc không tiện liên lạc, với lại ba con sẽ hỏi nhiều vấn đề lắm, cái này thật sự đúng là làm khó con ạ.”

Cổ Nguyên hiểu ý, liền đồng ý ngay, “Được rồi, cúp máy xong là3ba gọi cho ông ấy ngay.” “Với lại, tình trạng của mẹ con sao rồi? Đã tỉnh chưa?” Cổ Nguyên thở dài: “Vẫn như cũ, bệnh viện không có gửi tin tức tốt nào đến cả

Điều duy nhất đáng mừng là Kim Bách Minh đều nhận tội trước những chứng cứ xác thực rồi

Ông ta đã thừa nhận đánh mẹ con bị thương nặng, còn định che giấu chân tướng.” Lâm Thiển cuối cùng cũng hơi vui mừng

Ngày trước Kim Bách Minh cưng chiều mẹ như cưng chiều con gái

Vì mẹ nhận lại con gái ruột, tình cờ gặp mặt chồng cũ mà ông ta sinh lòng đố kị, suýt nữa đánh chết mẹ

Cô thật sự không thể nào hiểu nổi cái gọi là “yêu” của Kim Bách Minh là gì

Yêu, chẳng qua chỉ là cái cớ mà Kim Bách Minh dùng để giả vờ tình thâm ý trọng

Ông ta chỉ muốn có hình tượng này, còn bản thân ông ta thật ra là kẻ tham lam ích kỉ, là tên tiểu nhân xấu xí tham tài hám lợi.

Cổ Nguyên chủ động kết thúc trò chuyện: “Không còn chuyện gì thì cúp máy đi, ở nhà mọi thứ đều ổn cả, không có gì khiến con phải lo lắng đâu, an tâm làm chuyện của mình đi.”

Lâm Thiển cảm động nói: “Dạ, cảm ơn ba đã hiểu.”

Ngắt điện thoại xong, Lâm Thiển xúc động bùi ngùi, thật sự phải nên nghe lời Cố Thành Kiêu

Thời gian này chỉ gọi điện cho ba chồng, ba chồng còn bình tĩnh hơn cả cô

Lâm Thiển tắm và gọi điện báo bình an xong thì từ từ nằm xuống

Giường ở đây thật thoải mái, cảm giác chân ở trên đất bằng quá dễ chịu, có Cố Thành Kiêu bên cạnh đúng là quá sung sướng

Lâm Thiển từ từ nhắm mắt lại, bất giác ngủ say, cuối cùng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Ngoài phòng khách, Cố Thành Kiêu ngồi nghiêm túc im lặng làm thính giả.

Trác Việt: “Tôi vĩnh viễn sẽ không quên ngày đó

Mẹ tôi dẫn tôi về quê bà sống, đó là một thôn làng rất đẹp, người trong làng rất hiền lành chất phác

Một ngày nọ, một đám quân nhân bị thương xông vào thôn làng, ông ngoại tôi là trưởng làng, biết y thuật nên thu nhận bọn chúng, không những chữa trị mà còn cung cấp thức ăn chỗ ở cho bọn chúng

Bọn chúng tổng cộng có sáu mươi bảy người, thôn làng tổng cộng có hai trăm ba mươi ba người

Bọn chúng là lính đánh thuế có huấn luyện nghiêm chỉnh, mà thôn làng đều là dân chúng bình thường tay không tấc sắt, có người già có trẻ nhỏ

Tôi vĩnh viễn không quên được hôm đó, sáu mươi bảy tên lính đánh thuê cầm súng bắn quét thôn dân, còn đi vào từng nhà lục soát, thấy người nào giết người đó, đến cả ông ngoại tỏi mà bọn chúng cũng không tha

Tôi được me giấu trong tủ quần áo, tôi tận mắt nhìn thấy Lão Đoàn bắt phát súng vào trán mẹ tôi

Đúng thế, anh không nghe nhầm, chính là tổ chức Lão Đoàn này, chính là Lão Đoàn và những tên sát thủ đó

Bọn chúng không có nhân tình, chỉ vì lo lắng bại lộ hành tung mà giết sạch tất cả người trong thôn

Hai trăm ba mươi ba mạng người, bọn chúng giết sạch toàn thôn

Cuối cùng tôi cũng bị bọn chúng phát hiện, nhưng có lẽ trời không muốn diệt tối, một người anh em tâm phúc dưới trướng của Lão Đoàn mềm lòng, cứu tôi khỏi tay Lão Đoàn rồi nhận nuôi tôi

Năm đó tôi sáu tuổi.” Trác Việt nhớ lại quá khứ, cho dù đã nhiều năm trôi qua, anh ta vẫn không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng, hễ nhớ đến hình ảnh người thân của mình bị đám người đó giết sạch là bất giác nước mắt rơi đầy mặt.