*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Thành Kiêu bất đắc dĩ cực kỳ
Sao mối quan hệ lại trở thành cháu gái của anh thân mật vậy chứ? Đây tuyệt đối là hiểu lầm đúng không?
Lâm Thiển: “Anh cũng nghe thấy tiếng cãi nhau ở đối diện sao?” Cố Thành Kiêu: “Còn nhìn thấy nữa, từ tầng ba nhìn xuống thấy rõ mồn một.”
Lâm Thiển nhắm mắt lại, không thể chấp nhận tất cả những chuyện này, “Trời ạ, Lương Diệu Thần ở chung với chúng ta, lúc nào cũng có thể chạm mặt đó..
Cố Thành Kiêu, em nói cho anh biết, anh chuẩn bị sẵn sàng về nhà nhắn nhủ với phụ huynh làm sao đi
Ba mẹ anh, còn ba mẹ cô ta nữa, nghĩ kĩ xem phải nói với với bọn họ thế nào để bọn họ3có thể bình tĩnh ôn hòa chấp nhận chuyện này.”
Mặt mày Cố Thành Kiêu đẩy dấu chấm hỏi: “Gì cơ..
Anh phải nhắn nhủ chuyện gì?” Lâm Thiển lườm anh, đã nghĩ tới cảnh tượng sau này, “Bây giờ Lương Diệu Thần không có nơi nương tựa, sẽ nhờ vả chúng ta, à không, sẽ nhờ vả anh
Anh có tin cô ta vừa gặp anh là sẽ kích động đến rơi lệ không, sau đó khóc sướt mướt tủi thân nói "Chú Cổ, sao chú lại ở đây?”, anh tin không, tin không?”
Cố Thành Kiêu tỏ ra rất bất đắc dĩ, cũng rất đồng ý: “Tin.”
Lâm Thiển tiếp tục: “Bây giờ cô ta làm chuyện này, chắc chắn đã giấu người nhà
Chúng ta mà đưa cô ta bụng mang dạ chửa bị người ta1vứt bỏ về nhà, thì bằng giao tình giữa hai nhà, chú Tào và chị Tuệ Hân nhất định sẽ trách nhà họ Cố không chăm sóc tốt cho Lương Diệu Thần, mới năm nhất đại học mà đã làm ra chuyện bê bối như thế
Chú Tào chắc chắn sẽ không chấp nhận được, dù ngoài miệng không dám trách chúng ta, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ phàn nàn.”
Cố Thành Kiêu cảm thấy nhức đầu
Chuyện của phụ nữ đúng là chuyện phiền phức ngập trời
Lâm Thiển: “Chuyện này xảy ra trước mặt chúng ta, anh cũng không thể ngồi yên mặc kệ đúng không? Trước kia em móc tim móc phối giúp đỡ cô ta, cô ta không cảm kích mà trái lại còn hại em
Đây là gen di truyền, không phải6chị Tuệ Hân cũng từng chỉ trích em không có trách nhiệm với Lương Diệu Thần đấy sao? Em như vậy mà không có trách nhiệm sao? Em đối xử với cô ta chưa đủ có trách nhiệm sao? Chẳng lẽ cô ta muốn tìm đường chết thì em cũng phải chết chung với cô ta?”
“Em không nói chuyện quá khứ, nhưng việc hôm nay, cô ta giấu giếm người nhà ra nước ngoài dưỡng thai, nói không chừng chị Tuệ Hân sẽ trách chúng ta, cho nên, anh có thể cho người ta một câu trả lời không?” Đang nói thì bên ngoài có người gõ cửa, tiếng gõ không lớn, cứ gõ thử từng cái một, hết sức cẩn thận, cứ như là sợ quấy rầy người trong phòng
Cố Thành Kiêu chợt cảm thấy đau đầu không thôi, day day mi tâm
Đúng là sợ điều gì là sẽ gặp điều đó mà.
Người bên ngoài đã không đợi được nữa, nhỏ giọng kêu: “Chú Cổ, Lâm tổng, hai người ở bên trong à?”
Lâm Thiên nghe thấy giọng nói này thì da đầu tê rần
Có thể nói chuyện bình thường được không? Nhất định cứ phải ỏn ẻn như thế sao? Còn nữa, gọi Cố Thành Kiêu là chú, mà gọi cô là Lâm tổng là sao? Đi nhờ vả người ta mà không mang theo EQ à?
Lâm Thiển trốn trong chăn, trùm kín người, cương quyết trốn tránh, tỏ thái độ em đi ngủ, em mặc kệ cô ta
“Chú Cổ? Chú Cổ?” Giọng3của Lương Diệu Thần càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng đáng thương, “Chú Cổ, cháu là Diệu Diệu đây, chú đang ngủ ạ?” Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ chết cũng phải trốn của Lâm Thiển
Hết cách, anh đành phải ra gặp
Vừa mở cửa, Lương Diệu Thần vừa khóc vừa cười, mắt thì cười, nhưng miệng lại bĩu ra, tỏ vẻ muốn khóc nhưng không khóc.
Cố Thành Kiêu không chịu nổi nhất là khi phụ nữ thế này
Nếu Lâm Thiển thể này, anh sẽ không hỏi nguyên do mà quỳ xuống nhận lỗi ngay
Nhưng mấy cô gái khác mà thế này, anh chỉ muốn đóng cửa yên tĩnh ngay lập tức.
Anh giơ tay ngắn cô ta vào phòng, “Cô đừng như vậy, có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đừng vừa đến đã làm mấy chuyện vớ vẩn.” Lương Diệu Thần nghe được lời nói cứng rắn lạnh lùng này thì bệnh nũng nịu ngay lập tức được chữa khỏi
Cô ta biết, xưa nay Cố Thành Kiêu không tiếp chiêu của bất kỳ cô gái nào ngoài Lâm Thiển.
Cô ta nén nước mắt, cũng không nũng nịu nữa, nghiêm túc nói: “Chú Cổ, vừa rồi chú đã thấy hết chuyện xảy ra ở đối diện ạ?” Cố Thành Kiêu khép nửa cánh cửa, đó là tư thể muốn đóng cửa bất cứ lúc nào, “Ừm, tiếng cãi nhau của hai người lớn vậy mà.”
“Cháu biết đều là do cháu tự làm tự chịu, cháu đã không nghe cảnh cáo, không nên đi theo Kim Trang Sùng của chú thím
Cháu thừa nhận là cháu hư vinh, cũng thừa nhận là cháu hư hỏng, nhưng mà...” Nói một hồi, Lương Diệu Thần không nén nổi nghẹn ngào
Cố Thành Kiêu lập tức ngăn lại: “Đủ rồi, đừng nói nữa, cô không cần giải thích gì với tôi cả..
Thế này đi, tôi sẽ mua vé máy bay cho cô, cô về nước ngay đi, nên đi đâu thì đi đó, nên làm thế nào thì làm thế đó.”
Lương Diệu Thần sờ cái bụng to của mình, tủi thân nói: “Cháu không thể về nhà, nếu cháu trở về với bộ dạng này, cháu sẽ bị bọn họ đánh chết.”.
“Bọn họ không đánh chết cô đâu, dù thế nào thì người nhà của cô cũng sẽ mãi mãi không thật sự hận cô
Cô hãy bàn bạc với bọn họ xem tiếp theo nên làm thế nào.” “Ông ngoại cháu bị ung thư phổi, cháu sợ ông sẽ phát bệnh trong cơn giận dữ.” “.
Tôi chỉ có thể mua vé máy bay về nước cho cô, chuyện sau đó là chuyện của cô, tôi mặc kệ.” Đối mặt với thái độ cương quyết của Cố Thành Kiêu, Lương Diệu Thần cũng không còn cách nào khác, nũng nịu không có tác dụng, nói ngọt không có tác dụng, giả vờ đáng thương càng không có tác dụng
Cô ta sợ cô ta mà tiếp tục càn quấy, thì đến cả vé máy bay về nước cũng không có.
“Được, vậy được..
cháu..
cháu..
cảm ơn chủ.” Cố Thành Kiêu phất phất tay, lập tức muốn đóng cửa
Lương Diệu Thần lại nói: “Đừng nói với người nhà cháu là gặp cháu ở đây nhé
Cháu muốn về thành phố B giải quyết đứa bé trong bụng rồi mới về Hải Nam.” “...” Cố Thành Kiêu nhìn vào bụng cô ta, thế này chắc phải sáu, bảy tháng rồi.
Lương Diệu Thần vô cùng đáng thương đứng ở cửa ra vào, vẫn không có ý định muốn đi, cô ta chớp mắt, lập tức trở nên điềm đạm đáng yêu, “Cháu không thể đưa nó về nhà, đừng nói ông ngoại cháu, mà mẹ cháu cũng sẽ bị cháu làm cho tức chết.”
Cố Thành Kiêu giơ tay ngắn lại, “Đừng nói với tôi mấy chuyện này, nói với tôi cũng vô dụng thôi.” “Vậy..
Kim Trang Sùng sẽ ngồi tù thật sao?”
“Mười năm?”
“Tôi không phải quan tòa, tôi không phán xử được.” “Cháu có thể gặp ông ấy chứ?” “Cô không có tư cách thăm tù.”
Vừa nói xong câu này, nước mắt của Lương Diệu Thần lại muốn chảy xuống
Cố Thành Kiêu thật sự phiền muộn kinh khủng, sao con gái thích khóc thế nhỉ? Khóc có thể giải quyết được vấn đề sao? Lúc trước không nghe khuyến bảo, cứ khăng khăng làm theo ý mình, bây giờ khóc cũng vô ích
Anh thật muốn cảnh cáo cô ta một câu: Đừng thăm dò giới hạn cuối cùng của tôi
Nhưng anh nhịn, bởi vì, với cá tính của Lương Diệu Thần, chỉ cần bạn đáp lại thì cô ta sẽ không ngừng dây dưa với bạn, không ngừng hỏi bạn, làm phiền bạn, không có điểm dừng
“Chú Cổ...”
Cố Thành Kiêu giơ tay ngăn lại, không thèm nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm một tấm vé máy bay, cô muốn thì im lặng nhận lấy, không muốn thì nói luôn đi.”