*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiển ló đầu ra khỏi chăn: “Đi rồi à?”
“Không đi cũng đóng cửa.” “Chậc chậc chậc, không nhận ra anh có thể làm vậy đó nha, em còn mềm lòng đây này.” Cố Thành Kiêu xụ mặt, vén chăn lên giường, “Nói chuyện cẩn thận.” Lâm Thiển thuận thể nằm lên khuỷu tay anh, nói: “Bà cái gì cũng tốt, chỉ là nói quá nhiều
Nếu bà không nói ra tên của chúng ta thì Lương Diệu Thần có thể biết là chúng ta sao? Haizz, được rồi, bà chỉ là nhiệt tình thôi, hơn nữa bà chẳng biết gì cả, chẳng qua là thương xót cho Lương Diệu Thần.”
“Mau đặt vé máy bay để cô ta về nước, còn những chuyện khác chúng ta mặc kệ.” “Ừm, cũng chỉ có thể như thế thôi.”
Cố3Thành Kiêu dùng miệng thăm dò trán cô: “Trong người vẫn còn dễ chịu chứ?” “Dễ chịu.”
“Vậy ngủ với anh một lát, tối nay anh phải đến trung tâm nghiên cứu xem thử.”
Dĩ nhiên Lâm Thiển không yên lòng: “Bây giờ chúng ta đã có thuốc ức chế, có thể chịu đựng được một thời gian, anh không nên mạo hiểm, chờ bọn họ nghiên cứu ra thuốc giải rồi nói..
Nếu không thì chúng ta về nước thôi.”
Cố Thành Kiêu ôm chặt lấy cô
Anh muốn cho cô đủ cảm giác an toàn để có chống lại cảm giác sợ hãi thỉnh thoảng xuất hiện và ý nghĩ trốn tránh: “Tiến sĩ McCleary đã tàn phế rồi, còn chờ thế nào? Chờ đến khi nào? Thay vì há miệng chờ sung, chi bằng chúng ta lấy1mẫu nọc độc về để Ninh Trí Viễn nghiên cứu thử, cộng thêm thành phần của thuốc ức chế, có thể sau này Ninh Trí Viễn sẽ nghiên cứu ra.”
“Điều này có thể không?” “Không thử sao biết không thể? Chúng ta không thể đi tay không về nước.” Lâm Thiển ôm chặt anh, càng áp sát vào khuỷu tay anh: “Người ta lo cho anh, không muốn anh mạo hiểm
Bên ngoài đáng sợ như vậy, đường sá vất vả, vận mệnh nhiều thăng trầm...”
“Im mồm!”
“Oa, em muốn khóc, anh nói em im mồm.”
“Hu hu hu, anh không thương em nữa, anh không yêu em...”
Cố Thành Kiêu trợn tròn mắt, còn chờ gì nữa, chỉ có thể xuất tuyệt chiêu
Anh lập tức xoay người đè lên cô, dùng mỗi chặn cái miệng không ngừng líu6lo của cô lại
Khi cô thích làm trò, chiêu này là hữu hiệu nhất.
Sắc trời dần tối, mọi người cùng ngồi ăn tối với nhau
Bà cụ khuyên bảo Lương Diệu Thần rất nhiều, cũng tán thành việc cô ta sớm về với người nhà.
Lâm Thiển không nói lời nào
Xét theo bài học kinh nghiệm trước kia, cô không muốn phát biểu bất kỳ ý kiến gì về chuyện này.
Không phải cô lạnh lùng mà chỉ là trái tim cô đã nguội lạnh, cảm thấy nguội lạnh với Lương Diệu Thần.
Cố Thành Kiêu lập tức mua vé máy bay về nước cho cô ta, sáng sớm ngày mai sẽ lái xe đưa cô ta ra sân bay, cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ
Lương Diệu Thần chẳng thấy ngon miệng, rất im lặng,4nghe bà cụ nói thì khóc sưng cả mắt
Ai gặp phải chuyện này cũng sẽ không chấp nhận được, phản ứng đầu tiên là mờ mịt không biết phải làm sao
Mấy ngày sau cô ta sẽ bất giác cảm thấy không cam lòng, rồi sẽ cảm thấy đau khổ.
Cái thai của Lương Diệu Thần đã hơn sáu tháng
Nói thật, hai tháng ở đây cô ta vô cùng bất an lo nghĩ
Kim Trang Sùng không hề cam kết gì với cô ta, chỉ bảo cô ta yên tâm ở đây dưỡng thai, cố gắng sinh con, còn người phụ trách chăm sóc cho cô ta luôn là vợ của ông ta.
Chu Tử Thanh rất chu đáo, ngay cả trung tâm ở cữ cũng đã tìm xong, còn đưa cô ta đi khám, hỏi ý kiến của3cô ta, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy bất an với tất cả những chuyện này
Tình huống hôm nay xảy ra quá đột ngột, Lương Diệu Thần vẫn chưa phản ứng kịp, cũng không biết phải giải quyết thế nào
Cô ta là phụ nữ có thai mà đột nhiên bị đuổi ra khỏi nhà, sự ngỡ ngàng, nỗi khuất nhục và sự tổn thương càng tăng lên gấp bội
Điều làm cô ta mờ mịt và đau khổ nhất đó là, cô ta đã không thể nhận được bất cứ đáp án nào từ Kim Trang Sùng
Mà đứa bé trong bụng cô ta, cô ta cũng không tìm được lý do để nó ra đời.
Đứa bé này đã sáu tháng, ngày nào cũng đạp cô ta, có lẽ hôm nay nó cảm nhận được tâm trạng của mẹ mình chập chờn nên đạp mạnh cực kỳ, còn đạp dữ dội hơn bình thường
Lương Diệu Thần đã từng trải qua sự lên voi xuống chó trong giới giải trí, cô ta gần như có thể tưởng tượng ra được nếu cô ta sinh đứa bé ra thì truyền thông trong nước sẽ đánh giá thế nào về cô ta, dân mạng sẽ mỉa mai cô ta thế nào, cô ta không thể nào chịu đựng tất cả những chuyện này
Để sinh đứa bé này ra, cô ta đã bỏ học, bỏ nghề, rời xa quê hương, còn giấu giếm ba mẹ
Cô ta không biết vì sao lúc ấy mình lại hồ đồ muốn đi con đường này như vậy
Trên bàn ăn, Lâm Thiển cảm thấy quá khó xử, bèn ăn nhanh rồi giúp thu dọn nhà bếp để lấy cớ rời bàn
Không phải cô cười trên nỗi đau của người khác
Cô cũng thông cảm cho Lương Diệu Thần, chỉ có điều, bây giờ cô còn khó bảo vệ bản thân, cô không muốn gây thêm phiền phức cho mình.
Mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình, có nhân thì có quả, mỗi người đều phải chấp nhận kết quả tương ứng với hành động mình đã làm.
Nửa đêm, mọi người đã ngủ, Cố Thành Kiêu mặc áo đen quần đen, mang theo trang bị giản dị, chuẩn bị đến trung tâm nghiên cứu tìm thử.
“Anh cẩn thận nhé, đi sớm về sớm.”
“Tiến sĩ McCleary đã phẫu thuật thành công nhưng vẫn chưa tỉnh lại vì đã là người thực vật
Anh nghĩ, bây giờ là lúc trung tâm nghiên cứu hỗn loạn nhất, dù không lấy được mẫu nọc độc sổ bảy thì cũng phải liên lạc được với nội gián của Trác Việt.”
“Anh đang nói đến cô trợ lý Diệp Thủy Tiên kia à?”
“Ừm.”
“Nghe nói Diệp Thủy Tiên là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đến lúc đó anh đừng chỉ có nhìn gái đẹp đấy.” Phụ nữ luôn để ý đến mấy chi tiết kỳ lạ thế đấy
Mặt Cố Thành Kiêu tối sầm, anh xòe tay chụp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển, cứ thể nắm lấy mặt cô lắc qua lắc lại.
“Này này..
buông em ra..
trời ơi, anh đừng náo loạn nữa được không?” “Em đừng náo loạn nữa mới đúng đấy, em nghe ai nói Diệp Thủy Tiên xinh đẹp vậy hả? Anh thấy em đang nghĩ lung tung thì có
Hơn nữa, cô ấy có đẹp hay không đầu liên quan gì tới anh, trong lòng anh không có ai đẹp hơn em hết.”
Ái chà chà, được đấy, khát vọng sinh tồn rất mạnh mẽ
Phút chốc mặt mày Lâm Thiển vui như nở hoa, muốn giấu cũng không giấu được
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, trước bình minh anh nhất định sẽ về, không mạo hiểm, an toàn là trên hết.” “Ừm được, hôn cái nào.”
Hai người ôm hôn thắm thiết một lát mới tách ra.
Cố Thành Kiêu bí mật ra ngoài mạo hiểm, Lâm Thiển chắc chắn không ngủ được
Cô mang ghế ra ngồi ở cửa ra vào, nhìn ánh trăng trong vắt, im lặng cầu nguyện
Không biết qua bao lâu, bỗng vọng đến tiếng bà cụ kêu cứu dưới tầng hai: “Tiểu Thiển, Tiểu Thiển, Thành Kiêu, mau tới giúp đỡ chút, Diệu Thần không ổn rồi!” Lâm Thiển giật nảy mình, giọng kêu là giọng của bà cụ từ lầu dưới vọng lên
Cô giật mình đứng lên, nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng
Cô choàng áo khoác, vội vàng xuống lầu, chỉ thấy Lương Diệu Thần ngã ở cửa phòng của ông bà cụ
Ông cụ đang bóp mạnh vào người cô ta, còn bà cụ thì liên tục xoa tay cô ta.