Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 920: Con không muốn sinh con



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content


chapter content
Bọn họ chỉ còn một bước cuối cùng là nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Nhưng nhân tình của bà ta đâu có ngu. Tình nhân là tình nhân, vợ là vợ, ai sẽ vì cô tình nhân gặp dịp thì chơi mà vứt bỏ gia đình thật.

Lúc Tào Tuệ Hân gọi điện cho nhân tình, mừng rỡ định báo cho gã ta biết mình đã có thể ly hôn thì điện thoại của gã ta không gọi được.

Bà ta gọi liền mấy ngày nhưng đều không thể liên lạc, thậm chí bà ta còn không sợ chết mà chạy đến nhà bạn thân để tìm nhân tình. Nhưng gia đình bạn thân bà ta đã dọn đi, ngay cả nhà cửa cũng treo bảng bán.

Bà ta là một phụ nữ đã kết hôn, bỏ chồng theo trai, mà3đối tượng tằng tịu lại là chồng của bạn thân mình. Có thể nói danh dự trên đời đều mất sạch.

Nhân tình vứt bỏ bà ta, đơn vị sa thải bà ta, người xung quanh đều mắng bà ta, bà ta cũng chẳng thể ở thành phố B nổi nữa. Đúng lúc này, Lương Thiên Kiều tựa như cọng rơm cứu mạng, là nơi duy nhất mà bà ta có thể níu lấy.

Thế là bà ta đổi ý, không chịu ly hôn nữa.

Khi đó bởi vì sức khỏe Tào Kim Sinh không tốt nên xin nghỉ hưu sớm. Vậy là cả nhà họ đều chuyển đến sinh sống ở Hải Nam.

Bắt đầu từ khi đó, Lương Thiên Kiều và Tào Tuệ Hân đã tách ra ở riêng. Lương Thiên Kiều ở lại thành phố B đi làm kiếm2tiền, Tào Tuệ Hân mang theo Lương Diệu Thần đến sống ở Hải Nam. Về luật pháp, bọn họ vẫn là vợ chồng như cũ, nhưng trong cuộc sống, bọn họ đã thân ai nấy lo.

Mấy năm đầu, mỗi dịp lễ hay ngày nghỉ, Lương Thiên Kiều đều bay đến Hải Nam thăm con gái. Ông cũng từng nghĩ vì con mà tha thứ cho Tào Tuệ Hân, nhưng Tào Tuệ Hân không hề biết sai. Lúc nào bà ta cũng bày ra dáng vẻ cao ngạo, khinh thường ông, không tôn trọng ông, thậm chí có thường xuyên cười nhạo ông vô dụng.

Sau này Lương Thiên Kiều có cơ hội xuất ngoại gây dựng sự nghiệp. Vì để chu cấp cho con gái điều kiện cuộc sống tốt hơn, ông ta bắt đầu ra nước ngoài làm1việc.

Về sau, sự nghiệp của ông thành công, định cư ở nước Anh, chẳng những có nhà cửa ở đó mà còn có người yêu. Người yêu ông chính là bạn đồng nghiệp gắn bó với ông nhiều năm, hai người biết hết chuyện của nhau, cũng bởi vì hiểu biết đối phương nên mới nảy sinh tình cảm.

Lương Thiên Kiều trở về nước muốn chính thức ly hôn với Tào Tuệ Hân, nhưng lúc này Tào Tuệ Hân đã là người đẹp hết thời, mỹ nhân tuổi xế chiều, nhan sắc không còn như trước, làm sao dễ dàng buông tay cho người chồng có sự nghiệp thành công?

Tào Tuệ Hân kiên quyết không chịu ly hôn. Lương Thiên Kiều cũng hết cách với bà ta.

Hiện giờ, Lương Thiên Kiều và người yêu đã định cư ở1nước Anh, lại còn có một đứa con trai mười tuổi. Tuy nhiên hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn, nếu kết hôn thật sẽ cấu thành tội trùng hôn. Một khi Tào Tuệ Hân khởi tố, ông sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Đối với nhà họ Tào, Lương Thiên Kiều chỉ nhớ thương duy nhất Lương Diệu Thần. Những năm qua, ông vẫn luôn áy náy với con gái mình, luôn tự trách vì mình không thể làm hết trách nhiệm của một người cha. Vì vậy, ông chỉ có thể lấy tiền để bù đắp.

Đi theo sự nghiệp từng bước thành công là tiền trợ cấp nuôi con của ông cũng tăng gấp mấy lần.

Mà Tào Tuệ Hân thấy sự nghiệp bây giờ của Lương Thiên Kiều thành công thì1lại càng không muốn ly hôn. Thậm chí vô số lần, bà ta còn yêu cầu tái hợp, đương nhiên Lương Thiên Kiều không muốn.

Cãi qua cãi lại, mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn, mấy năm gần đây đã như nước với lửa.

Lương Thiên Kiều vẫn yên ổn trải qua cuộc sống của mình ở nước Anh, cho dù Tào Tuệ Hân muốn gây sự thì cũng chẳng làm nổi, suy cho cùng thì chi tiêu cả nhà đều trông chờ Lương Thiên Kiều chi trả.

Hai năm qua, Lương Diệu Thần gia nhập giới giải trí, tiền cũng kiếm được gấp bội. Tào Tuệ Hân không thể lấy con gái làm cớ để vòi tiền Lương Thiên Kiều nữa. Lần này Lương Diệu Thần gặp nạn lại là cớ để Tào Tuệ Hân khống chế Lương Thiên Kiều.

Lương Diệu Thần mang thai rút lui khỏi giới giải trí, một lòng muốn bám vào Kim Trang Sùng để có cuộc sống thiếu phu nhân. Ai biết thế sự khó lường, Kim Trang Sùng bị bắt, ít nhất phải chịu mười năm tù tội, khiến Lương Diệu Thần lập tức mất đi chỗ dựa.

Tiền kiếm được trong giới giải trí rất nhanh, nhưng tiêu cũng nhanh. Tiền Lương Diệu Thần kiếm được trong giới giải trí lúc trước đã tiêu sạch từ lâu, cuộc sống sau này càng khó để duy trì. Nếu cô ta sinh con thì ngay cả tiền nuôi con cũng không có.

Như vậy, Tào Tuệ Hân lại càng có lý do thích hợp để tống tiền Lương Thiên Kiều. Dù sao trước giờ Lương Thiên Kiều đều chưa từng thật sự bỏ mặc mẹ con họ.

Đây là tính toán của Tào Tuệ Hân, lấy cuộc sống con gái ruột và cả cháu trai ruột để làm tiền đặt cược.

Ai ngờ, còn chưa đợi được Lương Thiên Kiều xuất hiện thì Tào Tuệ Hân đã bị bắt vào Cục Cảnh sát.

Nhiều năm rồi, hai cha con không gặp mặt, ấn tượng của Lương Diệu Thần đối với ba mình rất nhạt nhòa. Những gì cô ta biết về ba đều là hình tượng người cha tồi tệ bỏ vợ bỏ con từ miệng mẹ mình.

Cho nên, cho dù Lương Thiên Kiều hỏi cái gì, cô ta đều một mực không đáp.

“Diệu Diệu, ba nói chuyện với con đấy, không phải con học đại học B sao?”

“Diệu Diệu, con nói chuyện với ba đi được không? Ba không phản đối con gia nhập giới giải trí, nhưng vẫn phải học đại học. Từ nhỏ con đã luyện tập cực khổ, không dễ gì có thể vào được đại học B, không thể nói bỏ là bỏ được, Diệu Diệu.”

“Diệu Diệu, Diệu Diệu…”

Lương Diệu Thần đột ngột tung chăn, rống to với ông một tiếng: “Đừng ồn nữa!!!”

Lương Thiên Kiều thấy dáng vẻ phù thũng tiều tụy của Lương Diệu Thần thì vừa áy náy vừa đau lòng, đồng thời cũng càng tức giận. Ông giận tên đàn ông khiến Lương Diệu Thần mang thai, giận Tào Tuệ Hân không chăm sóc con gái cho tốt, giận Lương Diệu Thần không biết tự trọng, càng giận bản thân không thể dạy dỗ con tử tế.

“Ông ra ngoài đi!” Lương Diệu Thần hết sức kích động. “Ông cút đi, ai muốn ông tới đây? Tốt nhất các người đừng quản tôi nữa, để tôi chết đi, để tôi chết đi!”

Dứt lời, cô ta giật tung chăn nhảy xuống giường, chẳng kịp mang giày mà để chân trần chạy về phía cửa sổ.

“Diệu Diệu!” Lương Thiên Kiều thấy thế thì nhanh chóng bổ nhào qua ngăn cô ta lại: “Con làm gì đấy?... Được, được, được, ba không hỏi nữa, chờ lúc nào con muốn nói thì nói được không. Con đừng kích động, đừng kích động…”

Cửa sổ khá cao, cho dù không có Lương Thiên Kiều ngăn lại, Lương Diệu Thần lớn bụng cũng không bò lên được. Cô ta suy sụp ngồi bệt xuống đất gào khóc: “Ba, con không muốn sinh, con không muốn sinh. Ba dẫn con về nước phá thai được không? Được không?”

“Chuyện này…” Lương Thiên Kiều hoàn toàn bất ngờ, kinh ngạc cực điểm.

“Là ai làm?” Ông đè nén cơn giận trào dâng, hỏi lại: “Đứa bé là con của ai?”

Lương Diệu Thần khóc lóc lắc đầu: “Ba đừng hỏi, đừng hỏi nữa!”

“Được, được, ba không hỏi, không hỏi.” Lương Thiên Kiều lập tức nghĩ đến mọi khả năng, có thể con gái bị người ta cưỡng bức, bởi vì thân phận nghệ sĩ bị cưỡng bức nên chỉ đành xuất ngoại tránh né truyền thông trong nước.