Tại bệnh viện, Lâm Thiển mang theo trái cây đến thăm Trác Việt
Dù sao cũng còn trẻ3, sức khỏe tốt, vết thương của Trác Việt phục hồi rất nhanh, anh ta đã sắp xuất viện rồi2
Trác Việt thấy Lâm Thiển đến thăm, trong lòng vừa hoảng hốt vừa hổ thẹn, ngay cả5 cách xưng hô cũng thay đổi: “Chị dâu, chị khách sáo quá làm tôi rất áy náy.” Lâm Thiển 4cười ôn hòa, cô vừa thấy Trác Việt đã cảm giác hết sức thân thiết
Trong một khoản0h khắc, nét mặt của anh rất giống mẹ cô
Nếu không phải biết toàn bộ quá khứ của mẹ, cô sẽ cho rằng Trác Việt là con trai của mẹ mình
Hơn nữa, cô biết thân thể của anh ta nên trong lòng càng đồng tình nhiều hơn, nghĩ đến chuyện anh ta ở nơi này không có người thân thích, rất đáng thương
“Anh đừng ngồi dậy
Tôi ở khách sạn buồn chán quá, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên mới đến đây thăm anh một chút
Mấy ngày nay nhóm người Cố Thành Kiêu đi sớm về trễ, xử lý công việc sau vụ án nên rất bận rộn, không thể đến thăm anh.” Trong lòng Trác Việt rất xấu hổ: “Chị dâu, thật xin lỗi, đáng lý chị không cần phải dính vào những chuyện này
Bây giờ em trịnh trọng tạ lỗi với chị, em xin lỗi!” “Không đến mức ấy đâu, anh đừng khách sáo như vậy chứ? Anh khiến tôi ngại quá.” Trác Việt cười: “Vậy chị cứ ngồi tự nhiên, uống nước không?” “Tôi tự rót được, anh cứ nằm yên đi, anh là bệnh nhân mà.” Trác Việt càng cười lớn hơn, hai tay vòng ra sau gáy gối đầu: “Chẳng qua tôi chỉ muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút thôi, tôi mà muốn đi thì không ai cản nổi.” Lâm Thiển gật đầu: “Ừ, tôi tin anh Có một lần Cổ Thành Kiều bị thương nằm viện, đáng lý phải đợi bác sĩ cho phép mới được xuất viện, nhưng chỉ cần hai chân anh ấy có thể đứng dậy là cổng lớn bệnh viện cũng không cản nổi.” “Thủ trưởng Cổ là người tôi kính nể nhất.” “Anh đừng tôn sùng anh ấy như vậy, tôi không mong anh ấy làm nên đại sự gì, chỉ mong anh ấy có thể bình an.” “Có gia đình sẽ có vướng bận, tôi nghĩ Thủ trưởng Cố sẽ tự biết chăm sóc mình.” Lâm Thiển thấy hôm nay anh ta nói khá nhiều, con người cũng không thâm trầm giống như trước nữa, cho nên cô đánh bạo mở miệng trêu chọc: “Anh cũng có thể có gia đình để vướng bận mà
Tôi thấy cô Diệp kia cũng một lòng một dạ với anh đấy
Dù sao hiện giờ nhóm người Trác Lực cũng bị bắt, hai người có thể sống như người bình thường, kết hôn, sinh con, sống yên ổn qua ngày.” Trác Việt vội vàng phủ nhận: “Chị dâu nói đùa rồi, tôi và Thủy Tiên là anh em, không phải người yêu” “Anh em?” “Đúng vậy, còn có Sa Tinh nữa
Chúng tôi đều là cô nhi, tình cảm giống như anh em vậy
Tôi vẫn đối xử với Thủy Tiên như em gái, cô ấy cũng luôn xem tôi như anh trai.”
Trong lòng Lâm Thiển vui vẻ, tốt nhất là như thế
“Đúng rồi chị dâu
Tôi có một chuyện vui muốn chia sẻ với chị, chị là người đầu tiên tôi nói đấy, tôi còn chưa kịp nói với Thủy Tiên đâu.” “Ừ, anh nói đi.” Trác Việt không kiềm chế nổi phấn khích trong lòng, dù bình tĩnh suốt một đêm nhưng chưa thể tiêu hóa hoàn toàn kỳ tích này
“Tôi gặp được ba ruột của mình rồi.” “Cái gì?” Lâm Thiển cho rằng mình nghe lầm
“Ha ha, kỳ lạ lắm phải không, tôi cũng thấy rất thần kỳ.” “Anh đừng thấy người ta quen mắt là nhận người ta làm ba đấy nhé, chuyện này không thể nhận lung tung được đâu.”
Sáng sớm bác sĩ đã đến thu thập mẫu tóc của chúng tôi rồi, không lâu sau sẽ có kết quả giám định
Chúng tôi đối chiếu những sự kiện xảy ra trong quá khứ đều trùng khớp cả
Hơn nữa mọi người đều nói tiếng Trung của tôi có khẩu âm thành phố B, hóa ra ông ấy là người thành phố B thật
Tôi nghĩ trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nếu chỉ trùng hợp một chuyện thì có thể bảo là có duyên, nhưng nếu tất cả đều trùng khớp, vậy thì đó sẽ không thể là giả được.” Lâm Thiển thấy dáng vẻ hưng phấn của Trác Việt thì thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho anh ta: “Tốt quá, chúc mừng anh!” “Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy thật kỳ diệu, đến nay tôi vẫn cứ nghĩ chỉ là một giấc mộng.” “Vậy sau này anh dự định về thành phố B sao?” “Ông ấy đã di dân đến nước Anh rồi, làm kinh doanh ở nước Anh.” “À, vậy sao?” Lâm Thiển tỏ vẻ hơi tiếc nuối
Vậy là phải yêu người nước khác rồi, kiểu tình yêu này không bền vững lắm
Trác Việt nói tiếp: “Có điều ông ấy nói ông bà tôi đã lớn tuổi nên muốn trở về nước, hơn nữa kinh tế nước ngoài đang rối ren, không ổn định như ở trong nước
Ông ấy cũng muốn về nước phát triển, cụ thể thế nào thì tôi không rõ.” Lâm Thiển: “Đúng vậy, đúng vậy, hiện giờ kinh tế nước ngoài rối ren, kinh doanh khó khăn
Ba tôi cũng là dân buôn bán, mấy năm trước đã sớm dời sự nghiệp về trong nước rồi
Hiện nay chính sách trong nước khá tốt, kinh tế ổn định, chắc chắn ông ấy sẽ không hối hận đâu.” Vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng nói của Hà Viễn: “Cô bé, cháu đứng ngoài cửa phòng nghe lén gì đấy?” “Cháu muốn vào trong không?” “Cháu quen con trai tôi hả?” “À ha ha, chắc cháu còn chưa biết, cha con chúng tôi vừa mới nhận nhau
Cháu là bạn của con trai tôi à, vậy mời vào đi.” Hà Viễn và Trác Việt đều hưng phấn như nhau, dù cửa đóng nhưng vẫn có thể nhận ra giọng nói vui vẻ của ông, chỉ sợ là người khác không biết con trai ông đã trở lại
Cửa vừa mở, Trác Việt đang hoang mang thì thấy Phó Bạch Tuyết đứng trước cửa với vẻ mặt thẹn thùng
Cô muốn đi nhưng lại bị ba anh nhiệt tình chắn đường
Tay Hà Viễn xách theo túi giấy tờ, cười ha ha mời Phó Bạch Tuyết vào: “Vào đi, mau vào đi.”
Phó Bạch Tuyết: “...”
Lâm Thiển cảm thấy ngượng ngùng thay cô, cười khan giải thích: “Ha ha ha ha, tôi bảo cô ấy đi cùng tôi tới đấy.” Hà Viễn vui vẻ hớn hở trêu chọc: “Hóa ra không phải tới tìm con trai tôi à, tôi còn cho rằng là bạn gái nó đấy
Ai da, thì ra mừng hụt, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Vẻ mặt Phó Bạch Tuyết đỏ bừng, chẳng biết nói gì.
Trác Việt cũng ngượng ngùng, vội giới thiệu bọn họ với nhau
“Đây là ba tôi, vừa mới nhận lại..
Còn đây là Cố phu nhân, còn đây là con gái của bác sĩ Phó, Phó Bạch Tuyết.” Hà Viễn nhìn Lâm Thiển rất quen mắt, nhưng ông cũng dám chắc mình không hề quen biết cô: “Cổ phu nhân? Chính là vợ của bạn tốt của con à?”
“Vâng.” Trác Việt không kể hết toàn bộ sự thật cho ba nghe, chỉ nói một cách chọn lọc
“Cổ phu nhân, chào cháu, con tôi đều nhờ có mọi người giúp đỡ
Tôi nhất định sẽ cảm tạ vợ chồng cháu
Còn có cô Phỏ nữa, tôi biết ba cháu, ông ấy là chuyên gia y học rất nổi tiếng
Thật sự cảm ơn mọi người.” Lâm Thiển và Phó Bạch Tuyết chẳng dám nói gì, bọn họ cũng không biết Trác Việt đã nói và chưa nói gì với ông, sợ lỡ miệng
“Ha ha ha, chắc mọi người không ngờ đúng không? Tôi cũng rất bất ngờ, nhưng đừng hoài nghi, chúng tôi là cha con thật
Hai cháu nhìn tôi và nó xem, có giống nhau không?” Lâm Thiển nhìn bọn họ một lúc, quả thật rất giống nhau, chẳng qua khuôn mặt của ông chú đây là của người châu Á tiêu chuẩn, còn ngũ quan Trác Việt thì sâu hơn một chút, có thể nhận ra anh ta mang dòng máu lai
Lâm Thiển nhìn một hồi, cảm thấy ông chú này còn giống mẹ cô hơn cả Trác Việt, thoạt nhìn rất thân quen
Duyên phận là thứ kỳ diệu thế đấy, có những người số phận sắp đặt phải gặp nhau thì cho dù cách xa ngàn dặm cũng có thể gặp nhau
Mà nếu là người không có duyên thì cho dù chạm mặt cũng chưa chắc quen biết được
Hà Viễn đặt túi giấy tờ lên đầu giường, nói: “Ba không biết nấu cơm nên đóng gói luôn đồ mang về cho con bồi bổ, đợi khi nào về nhà sẽ bảo dì trong nhà nấu canh cho con uống
Dì trong nhà chúng ta được bà nội chân truyền, nấu canh là số một
Trác Việt vẫn còn dè dặt: “Cảm ơn ba.” “Ừ, ăn đi.” Hà Viễn gọi nhóm Lâm Thiển: “Hai đứa cũng qua đây ăn đi.” “Không không không, chúng cháu không cần đầu, cảm ơn chú” Do quá lúng túng, Lâm Thiển liền lôi kéo Phó Bạch Tuyết: “Chú à, có chú ở cùng Trác Việt là được rồi
Vậy chúng cháu đi trước, hẹn gặp lại.” “Ừ, chú còn muốn mời các cháu ăn bữa cơm bên ngoài để cảm ơn.” “Nói sau, nói sau đi, chúng cháu đi đây...” Lâm Thiển vội vàng kéo Phó Bạch Tuyết rời khỏi phòng bệnh
Ông chú này quá hào hứng, quá nhiệt tình, làm người ta hơi khó xử.
Lương Thiên Kiều dẫn theo hai luật sư bản địa đến nơi tạm giam gặp Tào Tuệ Hân
Bọn họ đều không ngờ hơn mười năm sau gặp lại, lại là trong ngục giam nơi đất khách quê người
Lúc này, Lương Thiên Kiều mặc tẩy trang đắt tiền, được may đo cao cấp, sắc mặt thản nhiên, mà Tào Tuệ Hân lại mặc áo tù, mặt vàng như nến, thật đúng là khắc họa chính xác cho câu nói “vật đổi sao dời”
Lúc nhìn thấy Lương Thiên Kiều, Tào Tuệ Hân không dám tin vào hai mắt mình
Bà ta quan sát ông từ trên xuống dưới nhiều lần, cuối cùng bày ra dáng vẻ cao ngạo và tự tôn từ tận xương tủy, hừ lạnh một tiếng
“Ông chủ Lương, bây giờ phát đạt rồi ha!” Lương Thiên Kiều không tức giận, phải nói là ông không hề có bất kỳ cảm xúc dao động nào, không yêu cũng không hận
Lương Thiên Kiều đưa mắt ra hiệu với luật sư bên cạnh
Luật sư bắt đầu nói xì xà xì xồ
Tào Tuệ Hân quát mắng: “Nghe không hiểu, ông câm hay sao mà bảo ông ta nói?” Luật sư tỏ vẻ vô tội, cũng nghe không hiểu
Lương Thiên Kiều ung dung nói: “Được, vậy để tôi nói với bà.”