“Em xem, chị đến Hạ gia lâu như thế rồi mà vẫn chưa có cơ hội nói chuyện tử tế với em đấy.” Lận Hinh lập tức ra vẻ thân thiết mà nói: “Chị và Nhật Kỳ đã ở bên nhau nhiều năm như thế rồi mà đến nay vẫn chưa tổ chức lễ cưới. Trước đây vì còn trẻ nên không hiểu chuyện, bây giờ muốn vội cũng không vội được.”
Thẩm Thất nói: “Nếu như chị nóng ruột như thế thì để Nhật Ninh thay mặt ba mẹ đến đề nghị kết thông gia đi ạ, cũng không phải là không thể mà.”
“Không, cái chị muốn nói không phải là chuyện này. Thực ra, chuyện kết hôn không cần gấp gáp.” Lận Hinh lại đổi giọng: “Điều chị quan tâm là cả nhà chúng ta có thể luôn ở bên nhau chứ không phải là lúc nào thì tổ chức lễ cưới. Chị đã ở bên cạnh anh ấy lâu như thế rồi cho nên chị tin anh ấy!”
Thẩm Thất gật đầu.
“Mặc dù chị và Nhật Kỳ vẫn chưa kết hôn, nhưng chị vẫn luôn coi mình như một thành viên của Hạ gia.” Lận Hinh nói tiếp: “Tiểu Thất, chắc là em vẫn chưa hiểu rõ con người chị, chị khẩu xà tâm phật. Những lời nói không hay trước đây của chị, em đừng để trong lòng nhé.”
Thẩm Thất lắc đầu.
“Xuất thân của chị không cao quý như em. Mặc dù lúc em và Hạ Nhật Ninh kết hôn, em chỉ là người thừa kế của gia đình Thẩm Cương, nhưng mà mẹ ruột của em lại giỏi. Vì vậy, bây giờ mọi người đều nói rằng Thẩm gia ở vùng Đông Bắc cũng muôn đăng hộ đối với Hạ gia chúng ta. Chị thì không thế. Ở chỗ bọn chị, nhà chị chỉ là một gia đình bình thường. Mặc dù ba mẹ chị không giàu có như nhà em, nhưng họ cũng coi chị như là bảo bối trong tay. Lúc chị quen Nhật Kỳ, chị vẫn còn nhỏ, lại rất buông thả, không hiểu tình yêu là gì, vì vậy bọn chị cứ kéo dài mãi đến tận bốn năm.” Lận Hinh chuẩn bị kể câu chuyện của cô ta.
Thẩm Thất gật đầu phối hợp.
“Lúc đó, chị cũng không biết Nhật Kỳ là con trai cả của Hạ gia, cũng không biết anh ấy giàu có cỡ nào. Bởi vì, lúc theo đuổi chị, anh ấy lôi thôi lếch thếch lắm, chị cho rằng anh ấy chỉ là một người còn nghèo hơn cả chị. Nếu như không nhìn thấy sự quyết tâm và nghiêm túc của anh ấy thì chưa chắc chị đã đồng ý. Dù sao, xét về ngoại hình, anh ấy còn cách Hạ Nhật Ninh một quãng rất ra.” Nói đến đây, đáy mắt Lận Hinh đã đầy vẻ không cam tâm.
Đều là anh em nhà họ Hạ.
Mội người thì diện mạo bình thường, một người thì đẹp trai ngất trời.
Một người vứt bỏ hết quyền thừa kế đáng giá mấy chục nghìn tỷ, một người thừa kế toàn bộ Hạ gia.
Một người thì dù rất quan tâm chăm sóc nhưng cũng không đủ ưu tú, một người thì vừa dịu dàng, quan tâm lại còn đẹp trai đến mức khiến người khác chảy máu mũi, điều quan trọng nhất là người này vừa rất giàu lại vừa chung thủy.
Thẩm Thất không nói gì.
“Được rồi, mặc dù Hạ Nhật Kỳ rất bình thường, nhưng chị vẫn ở bên anh ấy. Sau khi quay về Hạ gia, chị mới biết, Hạ gia giàu có nhưng cũng rất áp đặt. Cho dù chưa kết hôn với Hạ Nhật Kỳ, nhưng chị cũng đã gọi một tiếng bà nội rồi, vậy mà thái độ của bà với chị vẫn không tốt lắm!” Vốn dĩ, Lận Hinh đã cố gắng kìm nén cơn giận và sự bất mãn lại, nhưng nói một lúc lại không khống chế nổi.
“Có cái gì tốt bà nội cũng dành cho em chứ không chịu cho chị cái gì cả.” Lận Hinh càng nói càng tức giận: “Tiểu Thất, em nói xem, trong lòng chị có thể công bằng nổi không?”
Thẩm Thất khó xử một hồi: “Chuyện này...”
“Đúng, chị thừa nhận chính chị đã đòi hỏi công việc của Nhật Kỳ và cái chức vụ này!” Lận Hinh hít một hơi rồi nói: “Chị đã đòi hỏi quá đáng à? Không! Dù Hạ Nhật Kỳ không mang dòng máu của Hạ gia, nhưng anh ấy cũng là người mà Hạ gia đã nuôi dưỡng hơn ba mươi năm! Anh ấy họ Hạ và cũng gọi Hạ lão phu nhân là bà nội mà! Sao lại đối xử khác biệt quá như vậy chứ?”
Thẩm Thất thở dài một hơi: “Chị dâu, chị nghĩ nhiều quá rồi. Lúc mới đến dinh thự của Hạ gia, em cũng không có gì cả! Thực ra, chị còn khá hơn em nhiều, cả nhà đều tỏ thái độ chúc phúc cho chị và anh cả. Nhưng em thì khác, lúc đó ba mẹ đã hết sức phản đối em và Nhật Ninh. May mà có bà nội giúp đỡ nên em mới kiên trì bước được đến ngày hôm nay. Vì thương em nên bà nội mới thiên vị hơn một chút. Thực ra, bà nội không có thành kiến với chị đâu! Chỉ vì bây giờ chị vẫn chưa chính thức được gả vào nhà nên bà mới cư xử quá mức như thế. Tin em đi, sau khi chị và anh cả kết hôn, bà nội nhất định sẽ đối xử công bằng thôi!”
“Được rồi, bây giờ bà đối xử tốt với em như thế nên đương nhiên em sẽ nói giúp bà rồi.” Lận Hinh bất mãn cắt lời Thẩm Thất.
Thẩm Thất nghẹn lời, cô bị Lận Hinh chặn họng nên không nói được chữ nào nữa.
Lận Hinh này sao lại không nghe người ta khuyên bảo thế chứ?
Nếu như lúc nào cũng cho mình là đúng như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi!
Lận Hinh tiếp tục nói: “Được rồi, chị cũng không nói là em không tốt. Chị chỉ tâm sự chút thôi. Tiểu Thất, chị cảm thấy rằng chắc chắn có người đang hãm hại chị! Nếu không sao lại sớm không mất, muộn không mất mà lại mất vào lúc chị mới vừa nhận chức được mấy hôm chứ? Rõ ràng là muốn hạ thấp uy tín của chị, đúng không? Chị biết, mọi người ở Hạ gia không thích chị! Vì vậy, bọn họ muốn đuổi chị ra khỏi Hạ gia! Chắc chắn đã có người cố ý giấu đồ đi để hãm hại chị! Nếu không, sao lại có chuyện Hòa Tiếu Tiếu trộm mất ngọc phật Hòa Điền, ngay sau đó lại điều tra ra chuyện kho hàng mà chị quản lý bị mất đồ chứ? Rõ ràng là đang hãm hại chị chứ mà?”
Thẩm Thất thở dài một hơi, cô không biết nên nói gì cho phải.
Lý do này quá miễn cưỡng rồi nhỉ?
“Còn nữa, Tiểu Thất, em để chị đảm nhận vị trí này làm cho rất nhiều người ở Hạ gia không phục! Ha ha, không phải chỉ là chức người quản lý thôi à? Có cần phải đố kỵ đến thế không?” Lận Hinh châm biếm: “Hay là, bọn họ đang nhòm ngó vị trí đại thiếu phu nhân của Hạ gia, hận không thế chiếm lấy luôn?”
Thẩm Thất không nói gì.
Cô ta mắc chứng hoang tưởng à?
Không phải ai cũng có thể ngồi lên được chức vị ở dinh thự của Hạ gia, họ phải dựa thực lực để giành lấy.
Lận Hinh là trường hợp đặc biệt, vì cô ta là bạn gái của Hạ Nhật Kỳ nên mới được đặc biệt phê duyệt.
Những người khác ghen tị với cô ta ư?
Đừng làm ầm lên nữa!
Ngoài Lận Hinh ra, những người quản lý cấp cao khác đều đã hơn ba mười, sấp xỉ bốn mươi tuổi cả rồi, cho dù bọn họ thích Hạ Nhật Kỳ thì hắn cũng sẽ không thích họ!
Vậy nên, Lận Hinh thực sự đã nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà Thẩm Thất cũng biết, bây giờ, chỉ cần cô giải thích thay người khác một câu thôi thì Lận Hinh sẽ hướng họng súng về phía cô ngay.
Vậy nên Thẩm Thất không nói gì cả.
Sau khi Lận Hinh trút giận xong, Thẩm Thất mới hỏi: “Vậy, chị dâu, nếu như có người hãm hại chị thì chị có manh mối gì không? Ví dụ như, mấy hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Có những ai đã đi lại ở đó? Nên biết là, ngoại trừ nhà kho chứa dụng cụ làm vườn ra, những nhà kho khác đều có camera cả. Cho dù trang thiết bị của đối phương có tốt thế nào đi chăng nữa thì để tránh được ngần đấy camera cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Sắc mặt của Lận Hinh lại biến đổi.
Bởi vì, cô ta không chỉ nắm giữ mật mã mở cửa của cả ba tầng nhà kho mà còn nắm trong tay cả những đoạn băng lưu trữ của camera!
“Chị... Chị...” Lận Hinh ấp úng, cô ta không nói nổi từ nào.
Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Lận Hinh: “Chị dâu, không phải những đoạn băng lưu trữ của những chiếc camera đó cũng mất luôn rồi chứ?”