Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 770



Ánh mắt Lận Hinh hiện lên sự hoảng loạn, cô ta lập tức gãi đầu rồi nói: “Đúng thế sao? Em nói có khéo không chứ? Mấy hôm nay, toàn bộ camera trong hệ thống anh ninh đều ngưng làm việc một ngày. Chị nghĩ rằng, thực ra những chiếc camera này không có ích gì lắm, cho nên chị cũng không để ý. Hơn nữa, Thẩm Duệ và Thẩm Hà cũng không ở nhà, Hạ gia được nhiều người bảo vệ như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Ai mà biết được thực sự đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thất lập tức đứng dậy: “Chị dâu, chị hồ đồ rồi! Chuyện quan trọng như thế mà chị không nói với bà nội à? Cho dù em không ở nhà thì chị nói với quản gia Hòa cũng được! Camera ở nhà kho và camera ở bên ngoài không hề giống nhau, camera ở trong nhà kho được lắp đặt để đảm bảo sự an toàn cho những tài sản trong nhà! Trước đây, đừng nói là một ngày, một giây cũng không được tắt! Những thứ được để trong nhà kho để là những món đồ quý giá của Hạ gia cho nên không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào được!”

“Sao chị biết được chứ? Lúc chị được bàn giao công việc có ai nói cho chị biết đâu!” Lận Hinh bắt đầu chối bỏ trách nhiệm.

Sắc mắt Thẩm Thất trầm xuống: “Chị dâu, đây là một nội dung trong lúc bàn giao công việc, sao chị có thể nói như thế chứ? Những hình ảnh lúc bàn giao công việc đã được ghi lại rồi, chị không thể chối bỏ trách nhiệm đâu!”

Sắc mặt của Lận Hinh cũng thay đổi: “Chị... Chị thật sự không biết!”

Thẩm Thất thở dài một tiếng: “Chị còn việc gì khác không?”

“Chị, chị muốn nói với em rằng chị thực sự không ăn cắp.” Lận Hinh dùng ánh mắt mất tự nhiên liếc vào bên trong.

Đôi mắt của Thẩm Thất cũng khẽ chuyển động.

Thẩm Thất gật đầu: “Em biết rồi. Em sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Mấy hôm nay, công việc ở nhà chính của Hạ gia rất nhiều, mong chị hợp tác một chút. Để bảo vệ sự trong sạch của mọi người, em sẽ điều tra từng ngóc ngách, từng căn phòng một.”

“Điều tra tất cả các phòng à?” Lận Hinh vội vàng hỏi.

“Đúng thế?” Thẩm Thất gật đầu: “Không có bất kỳ trường hợp ngoại lệ nào hết!”

Lúc này, ánh mắt của Lận Hinh mới chợt lóe lên, cô ta nói: “À, thế à? Được thôi! Chị nhất định sẽ hợp tác!”

Thẩm Thất gật đầu nói: “Em về trước đây.”

“Được! Chị không tiễn em nữa nhé!” Lận Hinh dùng ánh mắt trốn tránh mà nói.

Thẩm Thất xoay người rời khỏi đó.

Vừa về đến chỗ ở, Thẩm Thất nghĩ đi nghĩ lại về chuyện vừa nãy.

Cô cảm thấy những lời nói của Lận Hinh hôm nay có ẩn ý gì đó.

Cô ta chỉ muốn tìm Thẩm Thất để than thở thôi ư? Hay là để thăm dò cô?

Thăm dò cô?

Thăm dò cái gì chứ?

Lúc Thẩm Thất đang suy nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi thì Trình Thiên Cát gọi điện thoại, lúc nhận điện thoại, Thẩm Thất vẫn đang nghĩ về chuyện của mình.

Trình Thiên Cát cười hỏi: “Cô nghĩ gì vậy? Sao nhập tâm thế?”

Thẩm Thất thở dài một tiếng rồi mới bình tĩnh lại mà nói: “Anh đừng nhắc nữa, hôm nay là mồng hai tháng hai, một ngày đẹp như thế mà lại xảy ra một chuyện lớn.”

Lúc này, Thẩm Thất kể hết mọi chuyện đã xảy ra hôm nay cho Trình Thiên Cát nghe.

Nghe xong, Trình Thiên Cát lập tức mỉm cười rồi nói: “Chuyện này quá đơn giản!”

Thẩm Thất bỗng nhiên vui vẻ: “Anh nói sao?”

“Có muốn tôi giúp em điều tra Lận Hinh không?” Trình Thiên Cát nói: “Mặc dù Hạ Nhật Kỳ và Lận Hinh đã ở bên nhau mấy năm rồi, nhưng có khi cậu ấy vẫn chưa hiểu rõ cô Lận Hinh này ấy chứ? Hay là, để tôi điều tra kỹ càng lại lịch của cô ta, sau đó tìm hiểu một chút là được!”

Gương mặt của Thẩm Thất lộ ra vẻ mông lung: “Hả? Có làm vậy được không?”

Trình Thiên Cát cười ngặt nghẽo: “Thử là biết thôi! Bây giờ, cô ta cảnh giác với tất cả mọi người ở dinh thự của Hạ gia. Tôi sẽ tìm một người ngoài để dễ dàng hành động.”

Thẩm Thất do dự một lúc rồi nói: “Để tôi bàn bạc với Nhật Ninh một chút đã.”

Không chờ Thẩm Thất nói xong, Hạ Nhật Ninh đã đi từ bên ngoài vào, hắn vừa đi vừa nói: “Không cần bàn bạc đâu, để cậu ấy điều tra đi! Cậu ấy nói đúng, bây giờ tìm một người bên ngoài đến thì sẽ dễ dàng nhìn rõ mọi việc hơn.”

Thẩm Thất mỉm cười rồi nói với Trình Thiên Cát: “Được, vậy nhờ cả vào anh đó!”

Sau khi tắt máy, Hạ Nhật Ninh lập tức ôm lấy Thẩm Thất: “Có phát hiện gì mới không?”

Thẩm Thất cố ý ra vẻ tức giận mà nói: “Không phải anh cố tình không quan tâm đến em à?”

Hạ Nhật Ninh cắn lên gò má Thẩm Thất: “Anh làm thế là để tạo uy cho em!”

Thẩm Thất kể hết những lời Lận Hinh nói tối qua với Hạ Nhật Ninh.

Quả nhiên, Hạ Nhật Ninh nhướng mày, hắn cũng cảm thấy Lận Hinh không bình thường.

Thẩm Thất lại xoa dịu Hạ Nhật Ninh: “Nếu như Thiên Cát đã đồng ý giúp đỡ thì quá tốt rồi! Em cũng đang đau đầu lắm! Anh nói xem, nếu như chị ấy từ chối việc chúng ta lục soát chỗ kia thì chúng ta cũng khó mà ăn nói. Dù sao, chị ấy cũng là bạn gái của anh cả. Nhật Ninh, anh nói xem, rốt cuộc anh cả có biết rõ lai lịch của chị ấy không nhỉ?”

Hạ Nhật Ninh lắc đầu nói: “Chỉ sợ là biết không nhiều. Anh và anh cả đã nói chuyện về việc này rồi, anh cả nói, bốn năm anh ấy theo đuổi Lận Hinh, anh ấy có để ý đến lai lịch hay gì đâu? Lúc đó, chỉ cần Lận Hinh gật đầu đồng ý là được rồi, anh ấy có quan tâm gì đến lai lịch của chị ta đâu? Thích một người chắc là không có lý do như thế đấy nhỉ?”

Thẩm Thất do dự một lúc rồi nói: “Thực ra, Lận Hinh cũng không có gì không tốt cả. Chỉ là một cô gái bị tình yêu nuông chiều thành hư thôi. Chị ấy chỉ muốn được đối xử ngang hàng với em mà thôi, chắc không cố ý đâu.”

“Sao chị ta có thể đứng ngang hàng với em được chứ? Em là vợ của anh, là nữ chủ nhân của Hạ gia, là phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hạ Thị. Ngay từ đầu, địa vị của bọn em đã được định trước là không ngang hàng với nhau rồi.” Hạ Nhật Ninh thành khẩn nói: “Em đã thấy hoàng hậu của một triều đại nào lại có địa vị ngang hàng với vợ của một thần tử chưa? Bây giờ, mặc dù chúng ta đang ở xã hội hiện đại, nhưng mà địa vị thì đã được đặt nền móng từ trong huyết mạch rồi. Loại phân chia cấp bậc này đã được định sẵn từ lúc sinh ra rồi, không thể nào thay đổi được đâu.”

Thẩm Thất vẫn không đành lòng: “Nhưng mà, ngộ nhỡ tra ra được gì thật thì anh cả có bị ảnh hưởng không nhỉ? Dù sao thì anh cả cũng đã theo đuổi chị ấy lâu như vậy, em cũng không mong muốn anh cả sẽ đau lòng và thất vọng đâu.”

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều thế. Anh sẽ giải quyết bên phía anh cả. Em chỉ cần điều tra chân tướng sự việc là được rồi.” Hạ Nhật Ninh ôm Thẩm Thất về phòng ngủ: “Đây là một cơ hội rất tốt. Tiểu Thất, có thể đứng vững ở Hạ gia hay không thì đều trông cậy vào lần này cả đấy.”

Bị Hạ Nhật Ninh hôn nên Thẩm Thất hơi mơ màng: “Hả? Anh có ý gì vậy?”

“Sau khi giải quyết chuyện này xong thì em sẽ hiểu. Tiếu Thất, chúng ta ngủ thôi. Anh muốn em.” Hạ Nhật Ninh không cho Thẩm Thất cơ hội để nói nữa mà lập tức hôn lên môi cô.

Sau khi tiễn Thẩm Thất về xong, Lận Hinh bắt đầu đứng ngồi không yên trong khu nhà của mình.

Cô ta không hề phát hiện ra Hạ Nhật Kỳ đã về từ lúc nào.

Thấy vẻ mặt không ổn của Lận Hinh, Hạ Nhật Kỳ không nhịn được mà nói: “Tiểu Hinh, em sao thế?”

Lúc này, Lận Hinh mới hoàn hồn, cô ta lập tức đứng dậy, hồn vía đang nằm trên mây: “À, em đi rót nước cho anh.”

“Anh không uống nước!” Hạ Nhật Kỳ nhìn Lận Hinh bằng ánh mắt khó hiểu: “Tiểu Hinh, em bị ốm à? Sao sắc mặt khó coi thế?”