giọng nói non nớt của trẻ con vang lên khiến tất mọi người trong phòng đều chú ý ra bên ngoài.
Một thân hình nhỏ bé đang đứng dựa lưng vào tường, cả người mặc một bộ quần áo cao bồi, đội một cái mũ đen, trên người đang đeo một cái ba lô hình đôraemon, trên tay còn đang cần một khẩu súng đồ chơi.
"Chú...chú mà còn nằm ườn ra đấy chắn đường, có tin cháu bắn một phát vào mông chú cho nó nở hoa luôn không?"
Tần Khiết Minh đang nằm dưới đất thân hình bỗng chốc cựa quậy, được một lúc lại nằm im bất động.
A...nhóc con chết tiệt, Lão tử đây đang muốn tăng lương được không a.
"Chậc...chậc...vậy cháu đành phải thất lễ vậy"
Tiểu Jack giả vờ lắc lắc cái đầu nhỏ bé một cái, sau đó liền giơ súng trò chơi lên nhắm thẳng một phát vào mông ai đó.
1...2...3...
Bụp! Bụp!Bụp!
"Aaaaa...tiểu tổ tông của tôi ơi, đau chết lão tử rồi...aaa"
Tiếng hét như chói tai vang lên khắp cả hành lang bệnh viện, chim chóc bên ngoài cũng đập cánh mà bay tứ tung...
Bọn Phí Nam Thành cũng không khỏi há hốc mồm mà kinh ngạc một phen...
Quá dọa người rồi!!!...
--------
Một tuần trôi qua, hôm nay chính là ngày mà Thẩm Tòng Tâm phải làm phẫu thuật mắt.
Sau gần 8 tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng đã diễn ra rất thành công, đôi mắt cô hoàn toàn phù hợp với mắt của người hiến, vậy nên sẽ không lo để lại di chứng gì sau.
Mấy ngày sau đó, cuối cùng cũng đã đến lúc phải tháo băng gạc ra.
Mọi người ai ai cũng lo lắng, hồi hộp chờ đợi, nhất là Thẩm Tòng Tâm.
"Thành Thành...em sợ" cô nằm trong lòng anh, tựa vào lồng ngực Phí Nam Thành có chút lo lắng nói.
"Đừng sợ, có anh ở đây" hắn ôm cô, rồi khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô an ủi.
Bác sĩ đứng bên cạnh thấy cô lo lắng thấp thỏm như vậy, cũng mỉm cười an ủi nói: "Cô yên tâm, mắt cô chắc chắn sẽ nhìn được".
Nói xong, cũng nhẹ nhàng mà vươn tay hộ cô tháo băng gạc ra.
1s trôi qua...
2s...
3s...cuối cùng giọng nói của bác sĩ cũng đã cất lên.
"Được rồi, cô có thể mở mắt ra nhìn tôi"
Sau đó khẽ giơ hai ngón tay ra trước mặt cô hỏi.
"Cô nói xem...đây là mấy ngón"
Thẩm Tòng Tâm nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt như cánh bướm nhẹ nhàng chớp chớp rồi mở to ra, con ngươi xinh đẹp dần chuyển động, ban đầu là một mảng hoàn toàn màu trắng khiến cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ, sau một lúc hình ảnh như mờ như ảo khẽ xuất hiện rồi dần dần rõ ràng hơn.
"Sao...mấy ngón?"
"Hai...hai ngón"
"Tốt"
"Còn đây"
"Ba...ba ngón"
"....."
"Bốn ngón"
"...."
"Năm ngón"
"Rất tốt, chúc mừng cô, mắt cô đã khỏi hoàn toàn, từ bây giờ cô có thể nhìn thấy mọi thứ như bình thường được rồi"
Sau một hồi kiểm tra xong, bác sĩ vui vẻ kết luận.
"Thật...thật sao...cảm ơn bác sĩ, cảm tạ ông rất nhiều"
Thẩm Tòng Tâm không thể nhịn được mà hai mắt rưng rưng cúi đầu nói, sau đó là ngước mắt vui vẻ lên nhìn chồng mình.
Một gương mặt đẹp trai liền được phóng to đến trước mặt cô...
Đã bao lâu rồi...cô chưa được nhìn thấy gương mặt ấy.
Đã bao lâu rồi...cô chưa được thấy ánh mắt thâm tình ấy.
Đã bao lâu rồi...đúng vậy, hình như đã rất lâu...rất lâu rồi...
Bàn tay mảnh khảnh khẽ đưa lên chạm nhẹ vào khuôn mặt anh.
"Thành..."
"Ừ...anh đây" Phí Nam Thành cũng cảm động mà ánh mắt có chút đỏ hoe nhìn cô, trong đó là hàm chưa bao nhiêu vô vàn yêu thương cùng cưng chiều.
"Thành"
"Thành"
Chỉ một chữ "Thành" này cũng đủ để làm ai đó tan chảy.
"Thành Thành...thật tốt, cuối cùng em cũng đã có thể nhìn thấy anh rồi" một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống gương mặt xinh đẹp, đôi tay cô khẽ vuốt ve gò má hắn: "Thành Thành...cảm ơn anh, thực sự cảm ơn anh, em yêu anh..."
"Cô gái ngốc này" Phí Nam Thành nắm lấy tay cô, sau đó liền ôm chặt cô vào lòng, đôi môi anh khẽ thì thầm vào tai cô: "bảo vệ em chính là sứ mạng của anh"
Vừa dứt lời xong, anh đã nâng cằm cô lên, phủ môi mình xuống môi cô, trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt mà dịu dàng.
"Ưʍ..." Thẩm Tòng Tâm như con mèo nhỏ núp vào lồng ngực anh, để mặt cho anh hôn mình, gặm nhấm môi cô đến nỗi hít thở khó khăn.
Hai người cứ thế ở trên giường hôn nhau nồng nhiệt, chẳng thèm đoái hoài gì tới những người bên cạnh.