Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 19: Em yêu anh! Bạch Thiếu Khang



Những câu hỏi chứa đựng nhiều sự lựa chọn mông lung...cứ hiện hữu trong tâm trí cô

Cô mơ màng, dằn vặt đến sáng....

Hơn bảy giờ, Bạch Thiếu Khang tỉnh dậy

"Anh thức dậy rồi hả? "

"Ừm...sao em thức sớm đến thế?"

Cô không trả lời....

"Anh vào rửa mặt đi rồi xuống nhà ăn cơm với em"

Bạch Thiếu Khang ngỡ ngàng với đại từ xưng hô của cô dành cho anh

"Em... em vừa nói với anh gì thế"

"Em nói là anh xuống nhà ăn cơm với em. Anh nghe chưa?"

Anh nghe được những lời nói của cô mà vô cùng hạnh phúc. Anh ôm chằm lấy cô

"Em... em đã chấp nhận anh bước vào trái tim em rồi hả?"

"Thế anh có đồng ý bước vào không?"

"Anh... anh vui lắm. Cuộc đời anh chỉ mong đợi giây phút này, anh rất hạnh phúc khi em cho anh cơ hội để được chăm sóc em...."

"Em bây giờ chỉ cho anh cơ hội để thể hiện tình yêu của anh đối với em lớn thế nào. Em cho anh cơ hội cũng như cho em cơ hội để đón nhận một mối quan hệ mới...."

"Anh đừng bao giờ phụ bạc em hay phá hủy niềm tin của em dành cho anh nha. Em khó khăn lắm mới dám mở cửa trái tim đã đóng này.... Nên anh đừng phụ em nha"

"Anh... anh hứa mà. Anh chỉ cần em cho anh một cơ hội thì sẽ không bao giờ buông bỏ em đâu. Anh đã yêu em từ lúc nhỏ đến giờ nên anh không bao giờ dám phụ em đâu. Anh mà phụ bạc em, em có thể lấy tất cả tài sản của anh. Khi em kết hôn với anh, anh sẽ chuyển nhượng tất cả tài sản cho em nắm giữ. Kể cả trái tim và con người anh luôn.... Anh hứa sẽ yêu em và bảo vệ em đến suốt cuộc đời. Bây giờ anh hạnh phúc lắm"

Bạch Thiếu Khang không kìm chế được niềm vui sướng mà hôn cô thắm thiết....

Tôn Ngữ Lệ thấy anh rất phấn kích khi cô chấp nhận. Cô vui vẻ mà đáp lại nụ hôn của anh....



Cô xem như đây là cơ hội để cho bản thân được thoát khỏi ám ảnh trong quá khứ...

"Thôi... Thiếu Khang hai chúng ta xuống nhà ăn cơm đi nào? Lát em còn phải đi học.... Thiếu Khang"

Anh vui vẻ mà buông cô ra

"Ừm... để anh vào nhà tắm cái. Đợi anh một chút nha"

"Anh nhanh đi. Em sắp trễ rồi đó"

Tôn Ngữ Lệ ngồi trên giường mà suy nghĩ đến giây phút hồi nảy. Cô thấy bản thân rất đúng đắn khi chấp nhận anh, cho anh chăm sóc mình....

Khoảng hơn mười phút sau. Bạch Thiếu Khang bước ra khỏi nhà vệ sinh

"Ngữ Lệ, em đang suy nghĩ gì thế? Đừng bao giờ nuốt bỏ những lời đã nói nha"

"Đâu... đâu, em đang nghĩ anh đã yêu em từ bao giờ?"

"Em không cần suy nghĩ đâu. Anh đã yêu em từ lúc em bước đến nói chuyện với anh lúc nhỏ. Từ lúc ấy anh đã quyết định em chính là người mà anh sẽ yêu suốt cả cuộc đời"

"Anh... sao anh lại yêu một người như em? Em thấy em rất vô tâm với anh. Đôi lúc còn thốt ra những lời nói rất nhẫn tâm, có thể làm anh tổn thương...."

"Thôi, bỏ qua khoảng thời gian không hạnh phúc đó đi. Em biết lúc trước em có lỗi với anh thì bây giờ em hãy chuộc lại những lỗi lầm đó đi"

Anh... anh muốn em đền bù thế nào đây? Em đã đền bù cho anh bằng một cơ hội bước vào trái tim rồi đó. Anh có tin là em sẽ nuốt lời không..."

"Em... em dám. Em không được nuốt lời. Anh đã trao cả tính mạng và trái tim cho em rồi đó"

Anh vừa nói vừa nhào đến ôm cô vào lòng....

"Sau này anh sẽ đeo em suốt ngày. Đeo em mãi mãi.... Anh đã tặng bản thân mình cho em nên em phải có trách nhiệm với anh"

"Thế con người anh là của em rồi nha? Hi hi"

"Được... được... Anh là của em"



"Thôi anh và em xuống nhà ăn cơm đi. Lát em còn đi học..."

Hai người nắm tay nhau mà đi xuống dưới lầu với ánh mắt ngưỡng mộ của người làm nhà Tôn Ngữ Lệ

"Đây chắc là người yêu của cô chủ rồi. Hai người còn nắm tay nữa đi"

"Mọi người trong nhà ơi! Cô chủ của mọi người là vợ sắp cưới của tôi nha"

"Wow, không phải người yêu mà là chồng sắp cưới kìa. Cô chủ hay quá, có người chồng đẹp trai quá"

Tôn Ngữ Lệ ngại ngùng

"Anh... anh nói gì thế? Ngại muốn chết đi hà"

"Em là vợ sắp cưới của anh rồi thì phải thông báo cho mọi người biết chứ. Để người làm nhà em biết anh sắp là chủ nhân của căn nhà này"

"Anh... anh đã nói anh là của em rồi mà. Sao lại nói là chủ nhân chứ... "

"Em mới là chủ nhân của anh và tất cả mọi người. Anh hiểu không?"

"Hiểu hiểu rồi. Thưa cô chủ"

Hai người vui vẻ mà dắt tay nhau vào phòng ăn để cùng ăn sáng. Trên bàn hai người vui vẻ mà gắp thức ăn cho nhau

"Em ăn món này đi? Món này ngon lắm, với lại nhiều chất dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe của em"

"Em phải cố gắng ăn nhiều nhiều vào để có sức khỏe tốt mà sau này sinh con cho anh"

"Anh này, kỳ thật ó? Chọc người ta hoài....."

"Giận...Sau khi em và anh đám cưới thì em mới sinh em bé. Em còn đi với lại còn lo cho sự nghiệp nữa. Nên bây giờ chưa thích hợp"

"Thôi, không cần đâu. Anh sẽ nuôi em và con. Anh dư sức.... Nhưng thôi anh sẽ nghe theo em. Em muốn có hay không cũng được?"

"Anh chỉ cần..."

"Em ở bên cạnh anh là được rồi"