Tối hôm nay là ngày đầu tiên cậu sống ở đây, từ sau khi trở về sau đám cưới, cậu đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Cậu bước xuống dưới, nhìn thấy chị Mãn Mãn đang chuẩn bị bữa tối liền đi lại gần.
“Tiểu Nam..em dậy rồi sao ?”
“Xin lỗi chị, vì mệt quá nên em đã ngủ lúc nào không hay.”
“Không sao, nào, mau lại bàn ngồi đi, để chị bê ra giúp em.”
Cậu cũng phụ giúp chị ấy bê bữa tối ra, Cyrus vẫn chưa về nhà, chị Mãn Mãn bảo thường thì 12h anh ấy mới trở về.
Vừa ngắt lời, đã thấy tiếng xe của anh trở về.
“Anh..anh về sớm vậy ?”
“Em vừa dậy sao ?”
Cyrus không để ý lời nói của Mãn Mãn mà quay sang hỏi han cậu.
“Thật là..biết là anh quan tâm em ấy rồi, đúng là anh trai tồi mà.”
Cậu nhìn anh ngượng ngùng, cảm giác vẫn chưa thể quen được việc này.
…
Cyrus bước ra từ nhà tắm, anh nhìn khắp một lượt quanh phòng nhưng không thấy cậu đâu.
Nhìn ra phía ban công thì hoá ra cậu đang ngồi ngoài đấy.
“Em đang làm gì vậy ?”
“Hả..à..em đang ngắm nhìn thành phố, anh thấy những ánh đèn chứ, trông nó lấp lánh thật đẹp.”
Đúng là như thế, không biết đã bao lâu rồi anh vẫn chưa nhìn ngắm mọi thứ.
“Dù vậy..ở đây vẫn chứa đựng bầu không khí ngột ngạt nhỉ, chốn xô bồ khiến em cảm thấy khó chịu, đã nhiều lúc em ước rằng mình có thể rời khỏi thành phố, tìm đến chốn bình yên.”
“Đúng vậy, quả thực rất khó chịu.”
Cậu nhìn anh, ánh mắt cậu thực sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta muốn ngắm nhìn mãi, đẹp đến mức gió cũng không dám thổi mạnh vì sợ bụi sẽ bám vào đôi mắt ấy.
“Có phải..đến giờ rồi không ?”
“Hả ?”
“Giờ động phòng của chúng ta.”
Anh bế cậu lên đưa vào bên trong, cả hai bắt đầu một buổi tối nồng cháy, nơi mà họ dành cho nhau, khoảng không gian riêng tư này của họ là điều tuyệt vời nhất trong hành trình yêu nhau của họ.
Bên này Mãn Mãn và Tiểu Linh đều ngồi ngoài ban công, ngắm nhìn sự tuyệt đẹp của thành phố khi màn đêm buông xuống, hít thở bầu không khí mát lạnh và sảng khoái, bên trong họ cảm thấy ấm áp lạ kì, giống như tìm thấy một sự bình yên trong tâm hồn.
…
Sáng hôm sau.
“Hai anh ấy vẫn chưa dậy sao ạ ?”
“Vâng tiểu thư, chắc..tối qua..”
“Aiss..tôi biết rồi.”
Mãn Mãn cười thầm, vậy cô không làm phiền hai người họ nữa, cô bảo quản gia Lâm chuẩn bị bữa sáng cho hai anh sau còn cô sẽ lên công ty trước.
Mãn Mãn vừa đi thì cậu cũng vừa tỉnh dậy bởi tiếng xe ôtô. Cậu nhìn sang cạnh thấy anh vẫn còn ngủ, nhẹ nhàng để tay anh sang một bên, rồi rón rén rời giường nhưng anh tỉnh dậy rồi kéo cậu lại.
“A..nh..dậy rồi à ?”
“Em tính đi đâu vậy ?”
“Em phải dậy để còn chuẩn bị đi làm nữa.”
“Nhưng giờ mới 7h sáng thôi mà, nằm xuống ngủ với anh thêm chút nữa.”
Anh kéo cậu nằm xuống cạnh, cậu liền bảo rằng mình sắp muộn làm còn bảo anh nghỉ ngơi thêm đi, cậu còn phải đến công ty làm việc vì dạo này khá nhiều việc cần làm.
“Ông ta giao nhiều việc cho em làm lắm sao ?”
“Đâu phải ông nào đâu, anh ấy còn trẻ mà..”
“Em còn dám nói hắn trẻ, để anh gọi điện nói chuyện với hắn.”
“Không phải anh định làm gì anh ấy đấy chứ.”
“Còn làm gì hắn nữa, đuổi việc chứ sao ?”
“Thôi mà..em biết lỗi rồi, anh đừng đuổi việc anh..à ông ta, ông ta còn phải lo cho vợ con nữa mà.”
Cậu đành phải nói dối, bởi cậu biết rõ một khi mà anh muốn làm gì nhất định sẽ làm cho bằng được.