Vũ Thiên cầm ly rượu lên uống cạn, ánh mắt hắn nhìn xa xăm, giống như hắn sắp tới sẽ làm chuyện gì xấu xa vậy.
Sáng hôm sau.
“Anh đi làm sao ?”
“Ừm, anh đi trước đây, Cyrus vẫn đang ngủ, em cứ để mặc anh ấy nhé.”
“Vâng.”
Mãn Mãn cười thầm, cô định sẽ trêu chọc anh trai một chút.
“Cười gì vậy ?”
Mãn Mãn giật mình quay lại, ra là anh trai đã tỉnh dậy rồi, làm hỏng kế hoạch của cô.
“Mất hứng quá, em đi làm đây.”
“Con nhỏ xấu xa.”
Lâm quản gia bảo phu nhân vừa mới đi, bảo anh vào ăn sáng rồi hãy đến công ty.
“Không ăn.”
Tính tình này của anh thật sự là quá khó chịu, ông cũng hết cách với anh, đành bảo người hầu dọn dẹp.
“Sếp !”
“Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả ?”
“Tôi đến đúng giờ mà sếp, còn hơn 5 phút nữa mới đến giờ làm.”
“Còn nói nữa, hôm nay trừ lương và tăng ca cho tôi.”
“Sếp..sao lại..”
“Lằng nhằng, mau về chỗ làm việc đi.”
Bạch Nam rầu rĩ mà đến chỗ làm, cậu không ngờ sếp lại trách phạt cậu như vậy, tất cả cũng đều tại Cyrus, nếu anh ấy không bảo cậu nghỉ thì cậu cũng đã không bị thế này rồi, bây giờ thì hay rồi, cậu còn phải tăng ca nữa chứ.
…
Đã hơn 22h nhưng Bạch Nam vẫn chưa về, Mãn Mãn đợi cậu về cùng ăn tối nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy cậu trở về.
Sốt ruột nên cô lấy máy gọi cho cậu.
Bạch Nam chú tâm làm việc nên không để ý đến tiếng điện thoại reo, cậu mệt mỏi vì phải làm tăng ca mà còn bị trừ lương, một xấp tài liệu dày đặc khiến cậu muốn ngủm cho xong.
Bên này Mãn Mãn gọi cho cậu mãi nhưng vẫn không thấy cậu nghe máy, lo lắng có phải cậu xảy ra chuyện gì, cô gọi cho anh trai.
“Anh..”
“Tiểu Nam có ở chỗ anh không ?”
“Không..em ấy không phải đang ở nhà sao ?”
“Không có..anh ấy vẫn chưa về nhà kể từ hồi sáng, có phải xảy ra chuyện gì rồi không ? Đã hết giờ làm lâu rồi mà, hơn nữa nếu có tăng ca thì anh ấy cũng sẽ nói trước chứ.”
“C.h.ế.t t.i.ệ.t..”
Anh cúp máy, vội vàng chạy ra xe đi tìm cậu, rốt cuộc là có chuyện gì..
Anh lái xe đến công ty, toà nhà đã tối đèn, giờ này đâu còn có ai ở lại tăng ca chứ.
“Haizz..mình muốn về nhà quá, từ trưa mình đã chưa ăn gì rồi.”
Cậu chán nản nhìn sang điện thoại, không biết giờ này Cyrus đã về chưa, cậu với lấy điện thoại, tính sẽ gọi cho anh ấy.
“Gì đây ?”
Có hơn 100 cuộc gọi nhỡ cho cậu, cậu hoảng loạn bấm vào. Anh ấy gọi cho cậu sao, sao lại gọi nhiều đến vậy.
Tít..tít..tít…
“Không nghe máy ?”
Cậu lại gọi cho Mãn Mãn.
“Anh..”
“Gọi anh có chuyện gì sao ?”
“Anh đang ở đâu vậy, em lo lắm đấy.”
“Anh vẫn ổn, anh quên mất, hôm nay anh phải tăng ca trên công ty, chắc anh sẽ về muộn chút.”
“Cyrus đã đến đó chưa..em gọi nhưng anh ấy không bắt máy.”
“Anh ấy đến đây sao ?”
Cậu vội vàng chạy lại phía cửa sổ nhìn xuống phía dưới, quả thực đó là xe của Cyrus, nhưng anh ấy đang ở đâu vậy, cửa xe mở trong khi anh ấy đi đâu.
Cậu lo lắng cầm theo điện thoại liên tục gọi cho anh ấy..vẫn không nghe máy.
Cậu bấm thang máy..sao lại không mở được, rốt cuộc là bị gì vậy, cậu đành phải chạy xuống từ cầu thang bộ, đây là tầng 31, để chạy xuống tầng 1 thì rất lâu nhưng cậu cũng không quan tâm nữa mà chạy xuống.
“Cyrus..anh sao vậy chứ ?”
“Cy..rus..”
Cậu chạy lại phía anh, ôm lấy anh ngay khi vừa thấy anh.
Còn anh vẫn chưa hoàn hồn.
“Em..em có sao không ?”
“Em không sao, anh đi thang bộ lên đây sao ?”
“Thang máy hỏng nên anh phải đi thang bộ.”
“Ừm..ngồi xuống đây chút đi, leo nhiều tầng như vậy chân sẽ đau mỏi lắm.”
“Sao em không nghe máy ?”
“Hôm nay em tăng ca..vì mải mê làm cho xong nên em không biết anh gọi.”
“Tăng ca ?”
“Ừm..em cũng gần xong rồi. Hay là em lên làm cút nữa rồi chúng ta cùng về nhỉ ?”
Anh lấy máy gọi.
“Alo..chủ tịch…”
“Từ ngày mai cậu chính thức bị sa thải.”
Không để hắn kịp hỏi lí do, anh đã cúp máy, cậu không hiểu anh đang nói gì..