Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần

Chương 17: Từ lúc nàng gọi ta vào đây trông nàng khác lắm



Cô nương tuổi đời còn nhỏ, chưa từng gặp qua hạng người mưu mô, dẻo mồm dẻo miệng, dễ dàng bị hắn lừa gạt. Từ trước đến nay, Tự Anh sống trên núi cao, những người nam nhân nàng gặp rất hiếm, đa phần toàn tăng nhân, chẳng thể trò chuyện. Nàng chỉ vừa mới nghe qua vài câu đường mật, vì chút hảo cảm đã có sẵn, kể toàn bộ sự việc cho hắn nghe.

Hóa ra, Tự Anh trở nên lạ thường cũng do sư phụ dặn dò, Lương Mặc biết được không khỏi suy nghĩ, đoán sư phụ của Tự Anh biết hắn 3 tháng sau sẽ về ma giới. Nên, tìm cách giúp cho Tự Anh thoát khỏi hắn.

" Đâu có dễ dàng vậy ! " hắn nói thầm trong tâm.

Bấy giờ, mọi chuyện điều bị hắn nắm bắt, Tự Anh sẽ không bao giờ có thể tránh khỏi chuyện làm tân nương của hắn. Dựa vào chút hảo cảm, Lương Mặc sẽ khiến nàng rơi vào biển tình của hắn, phá đi sự thuần khiết của nàng, để nàng phải làm một tân nương ngoan ngoãn theo hắn cả đời.

Nghĩ là làm, Lương Mặc dùng lời lẽ, như động viên Tự Anh, thực chất lại mang âm mưu.

" Lý cô nương đừng quá lo lắng ! Ta không rõ chuyện của thôn Giai Đồng !

Nhưng ! Ta thấy cô nương rất thành thật ! Ta cũng tin lời cô nương nói ! "

Ánh mắt hắn ôn nhu, thấu hiểu cho Tự Anh, lần đầu nàng cảm nhận được có người hiểu ý mình, tin những gì nàng nói, tin những gì nàng trải qua là thật, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Từ nét mặt có chút hân hoan kia, Lương Mặc nắm được tâm tư Tự Anh quá dễ dàng, tiếp tục dùng lời lẽ kích động tình cảm đang nảy sinh của Tự Anh, càng tăng dần hảo cảm.

" Lý cô nương, sư phụ của cô nương lo cho cô nương mới có căn dặn như vậy !

Cô nương ghét thủy thần ra sao, làm gì có chuyện nảy sinh tình cảm với hắn !

Ta thấy sư phụ của cô nương lo lắng quá đấy ! Thủy thần làm sao có thể biến thành người tiếp cận cô nương được chứ ? "

Nghe đến đây, Tự Anh thấy lời Lương Mặc nói có lí, thủy thần kia mỗi lần xuất hiện luôn mang mặt nạ, chắc có lẽ vì bộ dạng hắn xấu xí, và thần kho hay yêu khí của hắn Tự Anh đều nhận ra. Cho nên, nếu yêu quái giả dạng con người sẽ không giấu được cốt cách bên trong.

Lợi dụng Tự Anh đang suy tư, Lương Mặc tiếp tục tấn công nàng dồn dập.

" Lý cô nương nghĩ thử xem !

Trên người cô nương có pháp lực của sư phụ hộ thể, yêu ma nào lại gần cũng sẽ lộ thôi !

Ta nghĩ cô nương đừng phòng hờ quá mức, thiệt cho bản thân cô nương ! "

Hắn nói văn vở, lời ngon tiếng ngọt rót vào tai Tự Anh, còn có chút tình ý ngụ trong lời nói, khuyên nàng nghe theo, do đạo hạnh của hắn hơn 1000 năm, hơn cả sư phụ nàng, mới áp chế được thần lực của Vu Hoán, tạm thời, để hắn ở trước mặt nàng, tự tung tự tác.

Những yêu ma dưới trướng hắn làm gì có cơ hội đàn áp được thần lực này, kể cả Cổ Thư Kỳ tu luyện 300 năm kia cũng khó lòng địch nổi. Hắn xem rất kĩ, sư phụ của Tự Anh nói là một phần pháp lực, thực tế là gần hết pháp lực của ông truyền vào người nàng, phòng bị hắn giở trò.

" Lão đầu trọc, xem thường ta quá rồi ! " hắn mắng thầm trong miệng.



Sau hàng loạt lời câu dẫn, Tự Anh ngây thơ ngẫm nghĩ, Lương Mặc nói không sai, sư phụ của nàng là một tăng nhân đạo hạnh uyên thâm, nàng được thần lực của ông bảo hộ không cần phải lo yêu ma tiếp cận nàng.

Vã lại, Lương Mặc là con người, nếu là yêu ma từ lâu đã hiện thân, cộng thêm hắn còn là mẫu người nàng thích. Nhìn từ cách thức nói chuyện của hắn, Tự Anh đủ hiểu vài phần hắn có tình ý với nàng, muốn nàng mở lòng.

Đã là lương duyên khó tránh khỏi, chỉ cần nàng giữa khoảng cách với nam nhân khác sẽ không lo bị thủy thần bắt đi, cũng có thể hạnh phúc bên người mình thích.

" Đa tạ Lương công tử đã giúp ta giải tỏa nỗi lòng ! " giọng Tự Anh mềm mỏng, thục nữ, nhận tâm ý của hắn.

" Lý cô nương đừng gọi ta là Lương công tử nữa

Gọi là A Mặc đi ! Không cần câu nể tiểu tiết quá đâu ! " Lương Mặc lên tiếng làm thân, thu hẹp khoảng cách.

Tự Anh có chút thẹn thùng, hai bàn tay nhỏ nhắn không giấu được cảm xúc, cọ nhẹ vào vạt áo, trước tên nam nhân nho nhã, vừa biết ăn nói, vừa hiểu chuyện, tâm nàng không vững, vô thức gật đầu nghe theo.

" Vậy...huynh cũng gọi ta là Tự Anh đi ! "

Nàng nói xong, ngừng hơi, cố lấy dũng khí ngẩn mặt nhìn trực diện diện mạo tên nam nhân kia, nét ôn nhu của hắn hoàn toàn đánh gục một tiểu cô nương mới lớn.

" Lương công...

Không ! A Mặc...huynh...huynh nghỉ ngơi đi !

Khi nào huynh khỏe...hãy về thôn ! " Tự Anh lắp bắp, không đợi hắn trả lời, cô nương nhỏ co giò chạy ngay tức thì.

Hơi thở của nàng hổn hển, Tự Anh ở ngoài cửa, ôm lấy lồng ngực, tim nàng đập nhanh như muốn nhảy vọt ra ngoài, suýt nữa không kiềm chế được cảm xúc làm hỏng hết ý tứ của một nữ tử.

Một lúc sau, khi Tự Anh bình tĩnh lại, khuôn miệng nhỏ nhắn lại nở nụ cười bẽn lẽn, nụ cười của tiểu cô nương rơi vào thứ tình cảm gọi là thích.

Cả ngày hôm đó, Tự Anh như người mất hồn, đầu óc toàn nghĩ đến Lương Mặc, ngay cả mẫu thân nàng cũng nhìn ra. Nhi nữ đang sắp đến tuổi cặp kê, nảy sinh tình cảm nam nữ là chuyện thường tình. Ở độ tuổi này, đa phần các cô nương đều đã gả đi, Tự Anh vì còn học đạo nên phải đợi đến khi 18 tuổi.

Tĩnh Yên thấy nàng, có tình ý với Lương Mặc, lại thấy hắn phong thái nho nhã, đúng chất một công tử nhà đàng hoàng, bà nghĩ cũng nghĩ không muốn Tự Anh về lại núi Bắc, bèn tính cách cho Tự Anh và Lương Mặc gần nhau hơn, gả nàng cho hắn.

Hơn 10 ngày sau, Lương Mặc ở đây đã lâu, lúc nào cũng kè kè bên Tự Anh, giúp nàng rất nhiều việc trong nhà, còn thành công lấy được lòng của mẫu thân nàng.

Hắn thường xuyên giúp Tự Anh lên núi hái thảo dược, thỉnh thoảng cả hai cũng sẽ cùng đi với nhau, hắn khỏe rồi nhưng lại không muốn về thôn, công khai tình cảm muốn ở đây với nàng, lấy nàng làm thê tử.

Để thêm phần chắc chắn, Lương Mặc giả vờ viết một lá thư, gửi cho người thân, đem sính lễ đến, vô số châu báu, vàng bạc chất đầy trước nhà nàng, người khiêng sính lễ, vay quanh sân, hoành tráng vô cùng.

Thủy thần Lương Mặc, với phong thái nho nhã, ở trước cửa cúi đầu, chấp hai tay, thỉnh cầu Tĩnh Yên.

" Bá mẫu, Lương Mặc xin ra mắt người !



Chút lòng thành mong người nhận cho ! "

" Lương công tử... " Tĩnh Yên choáng ngợp với cảnh trước mặt.

Những chiếc rương đựng châu báu kia, lấp lánh thứ ánh sáng và mùi hương của sự giàu sang, phú quý. Cả đời này, Tĩnh Yên cũng chưa từng dám nghĩ đến, huống chi được nhìn tận mắt, chốc chốc làm miệng của bà cứng đờ, không nói nên lời.

" Bá mẫu, ta thật lòng với Tự Anh, muốn rớt nàng về làm thế tử

Mong bá mẫu chấp thuận ! " hắn cúi đầu xuống hơn một tí, thêm phần thành ý.

" Không được ! "

Tiếng của Tự Anh từ trong nhà vang ra, từ chối hắn thẳng thừng, trước mặt nhiều người dùng hành động lôi kéo hắn vào trong bàn chuyện.

Nàng nhắc lại lời dặn của sư phụ, dùng lí do này tạm gác chuyện cưới sinh, biết nàng làm vậy sẽ dễ mất lòng hắn, nhưng Tự Anh không thể không nghe theo sư phụ. Cuối cùng, dồn Lương Mặc phải đưa ra lựa chọn, hoặc ở đây như ở rễ tạm thời đến ba tháng sau, hoặc hắn có thể hỏi cô nương nhà khác.

" Ta nghe lời nàng, sẽ ở đây ! "

Hắn bấm bụng, nhượng bộ không thúc giục nàng, ngoài mặc giả vờ theo ý nàng, bên trong lại ngấm ngầm tìm cách đoạt thân xác của nàng trước ba tháng. Một khi, Tự Anh tự nguyện thuộc về hắn, thanh danh nữ tử bị hủy hoại, nàng khi ấy phải nguyện ý theo hắn, ngoan ngoãn làm ma hậu của hắn.

Mấy ngày sau, hắn lên núi cùng Tự Anh hái thảo dược, cả hai chật vật ở trên núi nửa ngày, xong xuôi hết mọi việc, định mang giỏ về nhà, bất ngờ trời kéo mây đen, đổ mưa lớn.

Tự Anh núp dưới vạt áo của Lương Mặc, họ đứng mãi ở thân cây lớn trú mưa, một canh giờ trôi qua, mưa không ngớt, lại còn mưa nặng hạt hơn, gió lớn rung chuyển những cái cây, nhanh cây khô đổ bộ rơi xuống. Tình hình có vẻ bất ổn, không thể tiếp tục đứng đó, cả hai buộc phải tìm một ngôi miếu nào đó nghỉ chân.

Bình thường, những lần mưa như thế sẽ có yêu ma xuất hiện trong rừng, hôm nay khác thường trời chẳng có chút yêu khí, Tự Anh không bị ma che mắt, rất nhanh tìm ra một ngôi miếu hoang gần đó.

Cả hai vào nghỉ chân, Lương Mặc ở bên ngoài, Tự Anh ở trong, hắn đốt lửa, phơi quần áo cho cả hai, suốt thời gian trú mưa hắn đều không bước vào trong nửa bước. Ở đó, hông khô quần áo, ngay cả nhìn trộm cũng không có, Tự Anh rất ưng bụng, phu quân nàng muốn lấy phải có khí chất như hắn.

Trời tối dần, cơn vẫn không bớt, lúc này yêu khí bỗng kéo đến Tự Anh cảm nhận được, lo sợ Lương Mặc ở bên ngoài gặp chuyện, gọi hắn vào trong ngồi với nàng.

Bên ngoài trời tối đen như mực, mưa bão lớn đến mức làm núi rừng sạt lở, đường đi nguy hiểm không thể trở về. Ngôi miếu cũ kỹ chớm lên thứ ánh sáng mờ nhạt của ngọn lửa, xem ra đêm nay Tự Anh phải ở lại đây. Lần đầu nàng ở riêng cùng nam nhân khác, rất e thẹn, không dám nhìn Lương Mặc.

" Tự Anh, nàng sao vậy ? Từ lúc nàng gọi ta vào đây trông nàng khác lắm ! " Lương Mặc cố ý tiếp chuyện nàng, nắm bất được thời cơ chín muồi.

" Không, không có gì đâu ! "

Tự Anh chối, đôi mắt phản chủ không giấu được sự rụt rè lộ hết lên gương mặt. Nàng và hắn biết nhau, có tình ý với nhau, cô nam quả nữ ở nơi hẻo lánh, còn ở gần nhau khó tránh có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Và, chuyện ngoài ý muốn ấy điều được Lương Mặc sắp đặt, là hắn tạo mưa, giữ chân Tự Anh ở đây, đêm nay hắn muốn nàng sẽ thuộc về hắn.