Hắn thì thầm hỏi, một câu hỏi dư thừa, ở miêu hoang chỉ có một nam một nữ ở chung, tất nhiên cô nương kia phải phòng bị hắn.
Tuy, Tự Anh liên tục lắc đầu, nói " Không ", nhưng ánh mắt không thành thật của nàng lại né tránh ánh mắt dò xét của hắn, hai tay ôm lấy đầu gối, dần lùi người ra xa.
" Tự Anh ! " giọng Lương Mặc the thé, nhích người sang phía Tự Anh, làm nàng càng hoảng, lộ ra biểu cảm sợ hãi, lùi đến lúc nàng không may ngã người.
" Cẩn thận ! " hắn luồng tay qua hông nhỏ, đỡ lấy Tự Anh.
Hai mắt si tình nhìn nhau trực diện, cái mũi cao của Lương Mặc chạm lên sống mũi chẳng thấp của Tự Anh, hình thành nên một cảm giác kì lạ, lòng của Tự Anh nháo nhào, tâm trí xáo trộn, dùng đôi tay nhỏ bé đặt ngay trước ngực, cử chỉ phản kháng nhẹ đẩy hắn ra.
" A Mặc... " tiếng nàng rưng rức.
Hắn giữ lấy tay nhỏ của nàng ghé sát mặt nàng hơn, hơi thở nóng ấm từ hắn thổi vào làn da mềm mại của nàng, khiến gương mặt sớm đỏ ửng nay lại nóng như lửa đốt, hệt vừa ăn phải ớt cay.
Trái tim nhỏ không điều khiển được nhịp, đập loạn xạ, ở khoảng cách gần quá mức, đầu óc Tự Anh nghĩ đến những chuyện thầm kín. Mĩ nam trước mặt càng lúc càng gần, gần đến mức chạm môi vào da mặt nàng.
Đừng tránh ta ! Ta rất thương nàng, không làm hại nàng đâu ! " hắn thều thào, dỗ ngọt tiểu cô nương chưa trải sự đồi, luồng tay to lên lưng nhỏ của Tự Anh, đẩy nàng áp sát vào người hắn.
Tự Anh ngượng ngùng, cả người cứng nhắc như khúc củi, hai nghiền hai mắt không dám mở, hơi thở của nàng dồn dập nghe rất to, cả tiếng tim đập tự nàng cũng nghe được, bên trong cơ thể nàng xuất hiện cảm giác như có luồng khí lạ chạy rần rần trong mạch máu.
" A Mặc, chàng đang làm gì vậy ? Mau buông ta ra đi... " Tự Anh dùng lời nói chống đối, trong đầu đối lập, mường tượng ra những việc tiếp theo.
" Ta muốn yêu thương nàng...
Tự Anh... ! "
Lương Mặc thỏ thẻ, trả lời cho câu hỏi ngốc nghếch của nàng, công khai tấn công nàng, hắn tự tiện đưa môi hôn vào gò má hồng hào, mềm như bông.
Tự Anh theo phản xạ, mở mắt giật người, hắn rất nhanh chụp lấy đầu nàng, giữ yên vị nụ hôn, hôn sâu hơn nữa, da thịt mềm mại lún sâu đôi hắn trên đó, hắn không cho Tự Anh có cơ hội xoay mặt, bàn tay giữ đầu nàng gồng cơ, ép nàng nhận nụ hôn sâu.
" A Mặc ! Đừng ! " Tự Anh nức nở, hốc mắt sinh dòng lệ nóng, một tay của nàng không đẩy nổi thân xác to lớn kia ra, bị hắn thừa cơ dùng một tay to khóa trọn hai cổ tay mềm.
" Tự Anh, ta là người nàng thương...
Chỉ hôn nhau không quá đáng đâu ! " hắn dẻo miệng, lừa cô nương mới lớn, ngón tay dài ấm áp trượt xuống cổ nhỏ, nâng mặt Tự Anh lên.
Cô nương nhìn trực diện vào mắt hắn, chóc chóc mất hồn, bị vẻ đẹp tuyệt mĩ của hắn làm thần hồn điên đảo, để hắn tự do đưa môi mỏng vào miệng đào của nàng.
Nụ hôn đầu của Tự Anh bị thủy thần mưu mô lấy mất, hắn bắt được môi nàng, không ngại hôn nàng ngấu nghiến. Chiếc lưỡi của hắn cố đẩy vào trong gặm nhấm mật ngọt trong khoang miệng nhỏ, cả người Tự Anh không rét mà run, nhắm hai mắt ướt át chịu nụ hôn khó thở.
Nàng không theo kịp nhịp hắn, không biết hôn, há miệng để hắn điều khiển hoàn toàn, bàn tay không yên phận mò mẫm vào hông nhỏ, hắn bá đạo rút thắt lưng của Tự Anh, quần áo theo đà bung ra.
" Ưm ! " Tự Anh phản ứng, biết hắn làm càn chụp lấy bàn tay ấy.
Lương Mặc cường thế, hôn mạnh bạo hơn, muốn đoạt tâm trí nàng, gạt bàn tay nhỏ ra, cởi ngay lớp áo ngoài. Tự Anh hoảng loạn, đẩy mạnh thân hắn, môi rời nhau tức khắc, nàng đưa tay lau đi mật ngọt của hắn trên môi mình.
" A Mặc, không được đâu ! "
Tự Anh cảnh báo, trong tư thế sợ sệt, nàng kéo áo lên, nét sợ hãi lộ rõ, tâm nàng bấn loạn, nhìn ra bên ngoài, mưa như trút không dứt, còn có sấm to, như báo hiệu cho nàng biết chuyện chẳng lành.
Miếng thịt tươi dâng đến tận miệng, tên thủy thần mưu mô kia làm gì có chuyện bỏ qua cho nàng, hắn bất ngờ túm lấy chân nhỏ, kéo mạnh làm Tự Anh ngã ra đất, còn chưa kịp định thần đã nhìn thấy hắn nằm trên người nàng. Đôi mắt hắn long lanh như ánh sao, hơi thở hổn hển không khác gì nàng, cả nhịp tim cũng thế, hòa nhịp đồng điệu, Tự Anh còn thấy hắn nuốt nước bọt thèm khát nàng.
" A Mặc, chàng hứa với ta rồi mà !
Hết ba tháng ta sẽ gả cho chàng...
Sao... " Tự Anh nói lí, chưa hết câu bị hắn bịt miệng lại.
Lương Mặc cúi đầu gần lỗ tai nàng, thì thầm.
" Tự Anh, ta biết nàng ghi nhớ lời dặn sư phụ...
Nhưng...Tự Anh, ta ở bên nàng lâu như vậy, chẳng lẽ nàng còn nghi ngờ ta là yêu ma ? "
" Tự Anh, chỉ đêm nay thôi !
Nàng thuộc về ta rồi...thủy thần không có cơ hội bắt nàng đi nữa đâu !
Nàng không nói, ta không nói, sư phụ sẽ không trách phạt nàng ! "
Hắn xảo ngôn, dụ dỗ Tự Anh, mồi đến miệng, không từ thủ đoạn, cũng vì cái miệng dẻo đó Tự Anh không thoát khỏi tay hắn đêm nay.
Quả nhiên, cô nương xiêu lòng, không nghi ngờ hắn, ngoài nước mắt chảy ra, chẳng có bất cứ động thái đồng ý hay từ chối nào, phó mặc cho hắn tùy ý.
" Tiểu nương tử, ngoan ! Làm người của ta, nàng sẽ không thiệt thòi... " hắn dụ hoặc.
Hơi thở nóng bổ vào tai nàng, hắn đưa môi ngậm chặt trái tai, dần di chuyển lên vành tai, Tự Anh chỉ có vài đông tác phản kháng nhỏ, để hắn lấn nước, chu du môi bẩn khắp nơi.
Vài lớp áo của nàng từ từ bị hắn cởi bỏ, lộ da thịt trắng nõn nà, mềm như bông tuyết, tay ấm của hắn giữ lấy bắp tay lành lạnh, đi lên xoa xoa bả vai trơn nhẵn, được đà kéo ngay dây rút của chiếc áo yếm.
* Bịch *
Thứ duy nhất che đậy nửa phần thân trên quý giá vứt sang một bên, bộ ngực ửng hồng, no đủ lồ lộ trước con mắt háu đói, hắn lướt sơ cặp mắt ngắm nghía mĩ nhân.
Từ tiếng thở của hắn, Tự Anh nghe được câu hắn khen.
" Đẹp quá ! "
Nàng ngượng đỏ mặt, không dám nhìn, nhắm hai mắt xoay mặt đi, miệng còn ngậm lấy mu bàn tay, kiềm tiếng khóc rưng rức.
Làn da nàng nhạy cảm, nhất là vùng ngực, Lương Mặc vừa đôi môi xuống, không kiềm chế nổi, run rẩy, nổi từng lớp lớp da gà. Tự Anh há miệng " ưm " một tiếng nhỏ, nhanh chóng ngậm lại tay.
" Tự Anh, đừng căng thẳng ! " hắn thủ thỉ.
" Nhìn ta đi ! "
Lương Mặc ra lệnh, Tự Anh lấy hết dũng khí, xoay mặt đối diện trực tiếp với hắn. Từ lúc nào, đồ trên người hắn đã cởi sạch sẽ, chẳng vướng lấy một thứ che đậy chỗ tối tăm kia, nó đang trướng cao, còn rất to.
Với một cô nương mới lớn thứ đó chẳng bao giờ dám nghĩ đến, nay lại tận mắt thấy, bị nó dọa hoảng hốt, muốn bật người dậy, hắn bất thình lình đè Tự Anh nằm xuống, ép nàng phải nhìn cơ thể hoàn hảo của hắn. Chỗ nào của hắn cũng săn chắc, lộ khối cơ mê mẩn, nhìn hắn đâu giống với vẻ thư sinh nho nhã mọi khi, hắn bây giờ giống một vị tướng dũng mãnh hơn.
Hắn kéo hai tay đang che trước ngực của nàng ra, giữa yên dưới đất, tiếp tục công kích từng nơi trên cơ thể mảnh mai. Tự Anh không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt, há miệng mấy lần kêu rên, chân nhỏ của nàng liên tục cọ vào nhau.
Hông của nàng, cảm nhận được được tay hắn đang cởi đi chiếc quần, cả đôi hài hắn cũng tháo ra, để lộ cặp chân thon thả đẹp mê li. Lương Mặc âu yếm, hôn nhẹ lên đùi mịn, Tự Anh co giật theo phản xạ, hắn lập tức giữ yên cổ chân nàng, đưa môi chu du từ bắp chân lên bụng thon, mỗi một cái chạm môi, làm một dấu bầm tím, tựa như đánh dấu chủ quyền với Tự Anh.
Sự kích thích khủng khiếp, làm nước mắt nóng ấm chảy liên tục, là nàng tự nguyện, không ép buộc, nhưng sao lại thấy gò bó quá mức, đến nổi nàng không dám nhìn, hai tay bấu chặt lớp quần áo trải dưới đất.
Còn, thủy thần kia, đang dần mất kiên nhẫn, kéo hai chân thon, tách rộng ra ngay, hắn chúi người, một tay ôm lấy đầu Tự Anh, thì thào dụ dỗ nàng.
" Tiểu nương tử, ta vào nhé ? " hắn hỏi, không cần nàng cho phép.
Dứt câu, tay kia của hắn điều khiển vật ấm nóng, cọ cọ vào tư mật, hai má nàng đỏ bừng, nhắm mắt hồi hộp chờ đợi
" Ah "
Hắn đi vào trong thô bạo, Tự Anh đau điếng, kêu thét sau hành động đó, nước mắt chảy nhiều gấp bội. Lương Mặc thở một hơi nặng trịch, lập tức nắm chặt hai cổ tay bé nhỏ, mặc Tự Anh khóc, gồng mình chịu đựng, hắn luận động bên dưới mãnh liệt, bao nhiêu sức lực điều bộc phát lên người Tự Anh.
Dòng nước nhầy nhụa kèm vào màu đỏ hồng hào, chảy xuống lớp vải trắng, minh chứng cho việc trong trắng của Tự Anh bị thủy thần đoạt mất. Nàng cắn chặt môi, chịu sự luận động kinh hoàng, đau rát đến mức khóc to, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nhỏ, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi.
" Đau quá ! "
" Tự Anh, thả lỏng, chút nữa sẽ không đau nữa đâu ! " hắn thỏ thẻ, động viên nàng.
Miệng hắn nói ngon ngọt, nhưng chỗ đó của hắn trái ngược với lời nói, như mãnh thú vồ mồi, xâu xé cơ thể Tự Anh, phá nát sự thuần khiết của nàng, phá vỡ luôn cả pháp lực mà sư phụ nàng cất công truyền cho nàng.
" Tự Anh, nàng là của ta !
Mãi mãi ! " hắn thì thào.
Cơn sung sướng suýt làm hắn không kiềm chế được thần lực, lộ ra chân thân ma thần của hắn, may mà hắn điều chỉnh được cảm xúc, vẫn giữ nguyên hình thái con người.
Hắn ghé vào tai Tự Anh, tiếp tục nói lời dơ bẩn bên tai nàng.
" Tự Anh, ngoan ! Thả lỏng nào...
Của nàng ăn mất ta rồi ! "
Tự Anh đang đau, không nghe nổi, đầu óc trống rỗng, nàng ngất lúc nào chẳng hay, mặc cho hắn thỏa sức ăn trọn nàng một đêm.