Giọt máu đỏ nhỏ xuống sàn gỗ, còn vương lên áo hỉ chẳng nhận ra màu máu, con dao trong tay Tự Anh được Lương Mặc kịp thời chụp lại, bàn tay hắn bị chính con dao đó cứa đứt, máu cũng từ tay hắn mà ra.
" Nàng muốn chết...? " hắn gằn giọng, cặp mắt nhỏ toát ra sát khí, còn kèm thêm bá khí khinh hoàng.
Nữ nhân trước mặt, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ngầu của lửa hận, cố đẩy con dao vào sâu, làm máu ở cánh tay hắn túa ra nhiều hơn.
Tên yêu ma kia hỏi câu thật dư thừa, Tự Anh không giết được hắn thì sống để làm gì ? Nàng không chần chừ, rút luôn cây trâm còn lại trên tóc, đâm xuống lồng ngực.
Lương Mặc rất nhanh, cả hai tay đều bắp kịp vũ khí, hắn nghiến răng, bẻ một phát làm cả dao cả trâm đều gãy làm đôi, hắn bóp lấy cổ Tự Anh, lần này thật sự siết cổ nàng, bàn tay đầy máu dính lên cổ nhỏ.
" Lý Tự Anh nàng gan thật ! " hắn lại gằn giọng, híp đôi mắt diều hâu đang dâng lên sát khí đằng đằng.
Tự Anh trợn trắng hai mắt, bàn tay nhỏ bấu víu lên cánh tay to của hắn, không khí thiếu đi, nàng ngợp thở, há miệng cố lấy dưỡng khí theo bản năng, bàn tay kia càng lúc càng siết chặt, hai mắt nàng mờ dần, cận kề với cái chết.
Tên nam nhân trước mặt nàng, đôi mắt nhỏ giãn ra theo chân mày rậm, bỗng dưng thả tay, cơ thể nàng ngả xuống ngay, lại bị hắn bắt lấy ôm chặt trong lòng, cô nương kia thân thể yếu nhược, gấp gáp thở hổn hển, chẳng đủ sức đẩy hắn ra, mặc hắn đỡ trọn nàng trong vòng tay lớn.
" Lý Tự Anh, nàng đừng hòng chết !
Nàng là yêu phi của ta ! Chỉ có ta mới được giết nàng ! " hắn hắng giọng, cường thế bòng nàng lên, đến chiếc giường rộng của hắn.
Bên trên được lót bởi một tấm trải màu vàng chanh thêu hình rồng bằng chỉ bạc, nhìn cứ như long sàn cho bật vua chúa, cả chiếc chăn để đắp cũng vậy.
Hắn là yêu ma, tự xưng mình là thủy thần, đương nhiên nơi ở của hắn trang hoàng giống với cái danh xưng, phải tôn lên vẻ oai phong của hắn.
Tự Anh được hắn đặt lên giường, cô nương ý thức được tên nam nhân kia muốn làm gì, liền bậc người dậy, nép vào một góc giường, to tiếng, cảnh cáo hắn.
" Lương Mặc, ngươi định làm gì ? Ngươi không được qua đây ! " nàng nói, một câu hết sức ngu ngốc.
Tự Anh ở trên giường hắn, mặc áo hỉ, đương nhiên hắn muốn động phòng với nàng rồi, làm gì có chuyện hắn phải nghe nàng, ngồi im nột góc.
Cô nương nhỏ sợ hãi, thấy hắn nhích mông, hai tay nhỏ liền cầm chặt cổ áo, sắc mặt tái mét tột độ.
" Đồ yêu ma, tránh xa ta ra ! " nàng quát tháo, chọc cho hắn giận.
" Tự Anh, ta và nàng đã là phu thê trước khi nàng đến đây rồi...
Bây giờ chúng ta động phòng hoa chúc...giống với những lần trước có gì mà nàng phải né tránh ta ? " hắn bày ra bộ mặt trơ trẽn, nói năng chẳng đâu vào đâu, còn dang rộng hai tay ép sát nàng.
" Không ! Đừng qua đây ! " Tự Anh kịch liệt từ chối.
Nàng liên tục giật lùi, đến khi lưng đập vào thành giường, không còn đường lui, mới dừng lại. Nàng nhớ đến trước kia, là hắn dụ dỗ, dùng lời ngon tiếng ngọt che mờ tâm trí nàng, ngu muội trao thân cho hắn, bây giờ mọi chuyện đều vỡ lẽ, nàng căm hận hắn không hết, lí nào lại có chuyện chịu để hắn động vào người nàng.
" Yêu ma ! Ngươi đừng có mơ làm nhục ta ! "
Dứt lời, Tự Anh quyết định cắn lưỡi, nhưng nàng quên mất nàng đang đối mặt với ai, đối mặt với một kẻ đang phòng hờ nàng cao độ, còn là một tên yêu quái.
Thấy nàng bất thường Lương Mặc liền phất tay, yểm pháp lực lên người nàng, khiến Tự Anh bất động, lưỡi cũng chẳng cắn kịp, ngã người xuống ngay thành giường.
Cơ thể nàng mềm nhũn, chẳng có lấy một cảm giác, Lương Mặc chồm tới, kéo chân nàng về phía hắn, nhìn cô nương đôi mắt đang ầng ậng lệ, mặt hắn lại chẳng có chút mủi lòng, xót thương, còn dấy lên ý nghĩ, muốn nàng đêm nay nhìn rõ hắn chiếm đoạt nàng, bắt nàng khắc sâu trong đầu óc những cảnh tượng tan nát cõi lòng.
" Yêu phi của ta, đêm nay ngoan ngoãn phục vụ ta đi !
Nàng không bao giờ đấu thắng ta đâu ! " hắn cất giọng bỡn cợt, cười trên cho sự chiến thắng của hắn, cười trên chính nỗi đau của Tự Anh.
Hắn kéo lấy đôi chân nhỏ, cởi bỏ đôi hài thêu chỉ bạc, để lộ đôi bàn chân trơn mịn, trắng nõn nà, những ngón chân chút chích, be bé cực kì đáng yêu, hắn sờ soạng từng ngón chân, đôi mắt ánh lên sự yêu chiều.
Tự Anh không thể giãy nảy, không thể tự sát, nước mắt mặn chát như nước biển dâng trào nhòe đi đôi ngươi, nàng nhìn rất rõ hắn đang càn rỡ, chỉ có thể khóc mà không làm gì được.
Tên yêu ma kia, cố tình kéo chân nàng lên cao, để phần váy đỏ tụt xuống, lộ ra cặp chân nuột không tì vết, rồi hắn đặt môi lên đó, quét đôi môi nóng hổi qua làn da mềm mại như bông, để Tự Anh nhìn cho thật rõ cách hắn hành hạ tâm trí nàng ra sao.
" Yêu phi !
Có thích cách ta cưng chiều nàng không ? " hắn thì thào lời nói trơ trẽn.
Đôi chân nhỏ bị hắn ôm trọn, hôn hít chẳng thiếu chỗ đâu, rồi hắn lại thò hai bàn tay dơ bẩn, vừa mới bị thương lại lành lặn đến kinh ngạc, mò vào trong, xé rách chiếc quần, làm càn, phá phách hoa viên nhỏ của Tự Anh.
Những ngón tay dài, dính đầy chất dịch trắng, hắn đưa ra trước mặt Tự Anh, nhúc nhích những ngón tay, để chất dịch nhấp nháp tạo ra những hình vòng cung như mạng nhện, nhục mạ Tự Anh.
" Yêu phi của ta...
Nàng nói không cho ta động vào người nàng...thế sao...
Chỗ đó lại ra nhiều nước thế kia ? "
" Đồ khốn nạn ! " Tự Anh mắng trong cuốn họng, chẳng thể thốt nên lời.
Cô nương nhỏ khóc cạn nước mắt, nhìn hắn hả hê, ứa gan vô cùng, hắn bắt đầu lột sạch đồ nàng ra, để cơ thể trần như nhộng, còn dính máu của hắn ngay cổ, phơi bày trong không khí.
Hắn cởi bỏ chiếc thắt lưng của mình, từng lớp từng lớp áo đỏ bỏ xuống sàn, khoe thân tráng kiện, múi cơ cuồn cuộn, dũng mãnh như một vị tướng, kéo lấy tay Tự Anh đặt lên khuôn ngực rắn rỏi của hắn.
" Yêu phi, nàng thích không ?
Ta rất đẹp đúng không ? " hắn hỏi một câu.
Kinh tởm làm sao, trong mắt Tự Anh bây giờ, hắn là yêu ma, đã là yêu ma đều xấu xí như nhau, không có chuyện hắn đẹp trong mắt nàng.
Tự Anh ghê tởm, nhắm đôi mắt lại, mặc hắn muốn làm gì làm, hắn không cho nàng toại nguyện, bóp lấy mặt nàng, banh đôi mắt nàng ra, bắt nàng phải mở mắt xem hắn cùng nàng động phòng.
Hắn hôn lên bộ ngực no tròn, kéo hai chân thon đặt lên bả vai rộng, chẳng cần biết bên dưới đã sẵn sàng hay chưa, hắn cứ thế thúc mạnh vào trong, khiến Tự Anh đau chết đi sống lại, mặc dù đã có chất nhờn, nhưng vẫn không làm giảm đi sự đau đớn, nàng mở to đôi mắt, thét trong đầu.
Nước mắt như giọt sương dâng trào như thác đổ, hoa viên chật hẹp bị công kích đột ngột, trầy xước, đau rát vô cùng, tên yêu ma thô bạo, kéo thứ *** **** của hắn ra một đoạn, rồi lại nhấp mạnh vào trong.
Cô nương nhỏ ở bên dưới, cảm nhận cơn đau thấu trời xanh, chưa bao giờ lại đau đến mức này, còn đau hơn cả lần đầu của nàng. Hắn tách hai chân nàng ra, quấn quanh hông, thẳng người nhấp hông liên tục.
Vầng trán rộng của hắn bắt đầu đổ mồ hôi, hắn cúi xuống đưa chiếc lưỡi bỏng rát, liếm sạch máu của hắn trên cổ nàng, còn nhấm nháp, trông tởm lợm cực kì.
" Yêu phi của ta, nàng thích không ? " hắn thì thầm bên tai nàng.
" Thích ? "
Hắn đang hỏi cái gì ? Tự Anh chỉ thấy đau đớn, mỗi một việc hắn làm điều là nhát dao chí mạng đâm sâu vào trái tim nàng, giết sư phụ nàng, hại chết muội muội nàng, còn lấy đi tình yêu thuần khiết của nàng.
Thử hỏi, nàng nên thích chuyện gì từ hắn đây ? Bây giờ thứ mà Tự Anh nghĩ đến chỉ có cái chết, hoặc là hắn chết, hoặc là nàng chết.
Giọt lệ quý giá của nàng rơi không ngừng nghỉ, càng rơi bao nhiêu, tên yêu ma kia càng bị dục vọng xâm chiếm nhiều bấy nhiêu, bắt đầu điên cuồng chiếm lấy Tự Anh, bên dưới luận động mạnh mẽ, làm cơn đau tăng gấp bội, hoa viên mềm mại đau rát, ửng đỏ. Khuôn ngực của Tự Anh bị hắn vần vò, in lên những dấu tay gân guốc, nơi nào trên người nàng cũng có dấu vết bầm tím, là dấu hôn của hắn.
Đôi môi đỏ mọng như máu, xơ xác, tèm lem mật ngọt của hắn, mồi hôi và nước mắt túa ra, ướt đẫm mái tóc dài. Hắn ở bên trên không có biểu hiện gì khác, ngoài sắc mặt lạnh tanh, hơi đỏ vì hưng phấn, thỏa sức hưởng thụ.
" Yêu phi của ta...ưm... " hắn kêu rên.
Bẩn tai làm sao, Tự Anh không muốn nghe không muốn nhìn, nhưng mỗi lần nàng nhắm mắt hắn lại tăng tốc, thúc mạnh vào trong, thứ đó bành trướng khiến nàng đau nhói, mở mắt theo bản năng.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, khi hắn gầm lên thứ tiếng cuồng nộ trong cuốn họng, cùng với đó là một dòng chất lỏng sánh quyện phóng thích thẳng vào trong cơ thể mềm mại, thì màn tra tấn kia mới dừng hẳn.
Hắn chống hai tay, ở bên trên thở dốc như một con khuyển, khóe miệng nhếch lên đầy thỏa mãn, dùng ngón tay dơ bẩn quẹt đi giọt nóng ấm trên mặt Tự Anh.
Để khiến nàng triệt để không thể thoát khỏi hắn, đã dùng thần lực của mình, yểm lên người Tự Anh, phòng hờ chuyện nàng tự sát, thần lực này sẽ giúp hắn phát giác, kịp lúc ngăn chặn.
Xong việc, hắn liền phất tay qua mặt nàng, cho nàng ngủ mê man một giấc, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.