Lên Thuyền Đỏ Làm Tân Nương Của Thủy Thần

Chương 34: Ngươi không có chuyện gì làm sao ?



Trầm hương thoang thoảng trong căn phòng lớn, khí lạnh dưới đất tỏa ra xông lên, dưới ánh đèn lưu ly mờ nhạt, cô nương co ro trong chiếc chăn ấm.

" Ưm "

Tự Anh bị khí lạnh miễn cưỡng gọi dậy, cả khuôn mặt méo mó, khuông miệng nhỏ mở to đầy đau đớn, cơ thể nàng truyền đến cảm giác mềm nhũn, chỗ nào cũng ê ẩm, hai mắt nhạt nhòa dần dần hé mở, kéo theo hàng mi còn ươn ướt đi lên.

Trần nhà rực rỡ đập vào mắt, Tự Anh đang ở địa bàn của yêu ma, không còn là gian nhà sập sệ quen thuộc, hiện thực bắt nàng phải chấp nhận, mệt mỏi lồm cồm ngồi dậy, người nàng chẳng có lấy một mảnh vải, ngoài chiếc chăn đắp lên.

Bên dưới, còn lưu lại dư vị đau rát, bàn tay nhỏ nhắn bất giác sờ vào bụng dưới, xuýt xoa, nhắm chặt hai mắt, nén xuống cơn đau, rồi lại buộc mở mắt ra đưa sang cạnh giường.

" Đi rồi sao ? " Tự Anh lẩm bẩm, lời nói mang theo sự bất mãn.

Tên yêu ma kia biến mất rồi, có lẽ là vừa mới ra ngoài, để nàng một mình trong phòng vắng, Tự Anh lại đáu mắt thăm dò, quần áo hỉ còn nằm ngổn ngang trên sàn, nàng thở dài, thu mắt nhìn xuống tấm thân trần, đâu đâu cũng chi chít dấu vết hoan ái.

Nhất là, bộ ngực căng tròn, đầy những vết xanh tím, còn có những dấu tay giày xéo lưu lại trên da thịt căng mịn, cơ thể nàng ám toàn mùi hương ghê tởm.

* Cốc cốc cốc *

" Yêu phi ! Người dậy chưa ạ ? "

Tiếng của một yêu nữ truyền tới cùng tiếng gõ cửa, Tự Anh nửa ngồi nửa nằm, rất điềm tỉnh, cất giọng lạnh như băng ra đó.

" Vào đi ! " nàng như một nữ chủ nhân thực thụ, ra lệnh cho yêu nữ ngoài kia.

" Vâng ạ ! "

Yêu nữ kia theo lệnh, mở cửa vào trong, trên tay cô cầm theo một chậu nước ấm, đứng trước mặt Tự Anh, khụy gối hành lễ.

" Yêu phi ! Nô tì xin phép sửa soạn cho người ạ ! "

Nữ nhân trước mặt không nói, rất nhanh nhập vai, làm một yêu phi quyền lực trên vạn người, gật đầu đồng ý, chẳng buồn quan tâm cơ thể lõa lồ của mình để người khác nhìn thấy, nàng bỏ chiếc chăn ra, ngồi thẳng lưng, cho nữ yêu kia hầu hạ.

Cơ thể nàng rất nhanh được lau sạch sẽ, mùi hương còn ám cũng dần phai nhạt, chỉ có dấu vết hoan ái chưa mất đi.

Lúc này, Tự Anh ý thức được, nàng không thể quay về, cũng không thể chết, bắt buộc sống bên cạnh một tên yêu ma, nàng lại nung nấu ý định, từ từ tìm cách giết chết Lương Mặc, trả lại mối hận trong lòng nàng.

Yêu nữ tân trang cho nàng thật lộng lẫy, trâm cài áo gấm, bộ xiêm y cùng kiểu với tên thủy thần Lương Mặc kia, vải ngà thêu hình mặt nước, cách trang điểm trên gương mặt Tự Anh cũng dịu ngọt hơn, không ma mị như hôm qua.

Từng món trang sức trên người nàng toàn là trân châu quý giá, chúng nặng nề đến nổi đeo vài món đã thấy người nàng như vác hàng tấn lúa.

" Yêu phi ! Nô tì xin phép mang thức ăn đến cho người " yêu nữ kia xong việc, cung kính trước nàng.

Tự Anh gật đầu, yêu nữ kia vừa rời đi, nàng vẫn ngồi trước gương soi, gương mặt ảm đạm vô cùng, nhìn mình phản chiếu trong đó, đôi mắt lại dâng lên giọt lệ.

Cô nương nhớ nhà, nhớ mẫu thân, nhớ cả sư phụ đã mất, nhớ đến những sai lầm của bản thân, mỗi một nỗi nhớ cấu xé trái tim nhỏ bé của nàng.

Tuổi 16, nàng còn nhỏ, đã phải chịu thảm kịch liên tiếp, khiến nàng không kịp kiềm nén cảm xúc, để lệ nặng rơi đầy vạt áo.

Hình ảnh hồ ly hôm qua trong gương, nay thoáng chốc trở thành thỏ trắng bị nhốt trong lồng, Tự Anh càng soi càng không kiềm được tiếng khóc thút thít.

" Nàng khóc sao ? "



Giọng nói âm trầm vang lên, đôi mắt ngấn lệ mở to, chiếc gương phản chiếu hình ảnh ghê rợn, thủy thần Lương Mặc vậy mà lại đứng ngay sau lưng Tự Anh từ lúc nào chẳng hay.

" A~ "

Nàng giật mình, đứng bật dậy, người ngả nghiêng ra sau cạnh bàn trang điểm, làm một số món đồ trên đó đổ xuống, vang lên âm thanh * cành cạch *, khuôn miệng nhỏ không ngậm được sự hốt hoảng, nước mắt còn đang chảy dọc xuống chân cằm mịn, hai tay nhỏ chống lấy cạnh bàn, cố ngả người né tránh kẻ trước mặt.

" Lương Mặc ! " Tự Anh lí nhí.

" Yêu phi của ta !

Sáng sớm sao nàng lại khóc thê lương thế kia ? " hắn lạnh giọng hỏi.

Chẳng cần biết câu trả lời, tự ý kéo lấy bắp tay nhỏ của Tự Anh, đẩy người nàng ngã nhào vào lòng hắn.

" Buông ra, đồ yêu quái ! " Tự Anh chống trả, đánh vào phần ngực rắn rỏi của hắn.

Lương Mặc không buông, cường thế giữ cả hai tay nàng bằng một tay lớn, tay còn lại của hắn bá đạo quẹt đi giọt lệ trên khuôn mặt nàng, rồi bóp chặt khuôn mặt nhỏ bé ấy.

" Yêu phi, nàng nên biết thân biết phận đi !

Đừng chọc ta nổi giận ! Ta không nhẹ tay với nàng đâu ! " hắn hâm dọa.

Tự Anh không hiểu ngụ ý của hắn là gì, nhưng thật sự nàng bây giờ đang rất sợ hắn, sợ hắn động vào người nàng, cho nên không dám chống đối, ngoan ngoãn đứng im mặc hắn ôm chật hông nàng.

Nữ yêu đi lấy thức ăn cũng vừa lúc quay lại, thấy chủ nhân tôn kính xuất hiện, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

" Thủy thần ! "

" Nô tì mang thức ăn đến cho yêu phi ạ ! "

" Để qua đó đi ! "

Chất giọng của hắn âm trầm, hai tay vẫn còn giữ yên vị trên người Tự Anh, nữ yêu nhận ra luồng sát khí của hắn từ đôi mắt nhỏ, cúi đầu không dám nhìn, cẩn cẩn làm theo mệnh lệnh.

Thức ăn được bày lên bàn, nữ yêu nhanh chóng rời đi ngay, Lương Mặc kéo theo Tự Anh qua đó, đẩy nàng lên ghế, ngồi cạnh nàng, bắt ép.

" Ăn đi ! "

Tự Anh nhìn vào chiếc bàn đầy ắp thức ăn, cơm trắng, rau thịt, như thức ăn của con người, nhưng thứ thịt trên đĩa kia không rõ là thịt gì, Tự Anh nhìn thấy đã sợ, chẳng muốn ăn.

" Ta không đói ! "

* Ọt *

Tiếng nàng vừa dứt, cái bụng đói reo lên phản chủ, Lương Mặc nghe rất rõ, nhếch mép cười cợt, tự tay gắp thức ăn bỏ vào bát cơm, tiếp tục yêu cầu.

" Ăn đi ! Là thịt nai đấy ! "

" Ta biết nàng nghỉ gì, thứ này tuyệt đối không phải thịt người ! "

Hắn gắp lia lịa, đến khi bát cơm lắp đầy thức ăn mới dừng, Tự Anh đang trong tay hắn, thiết nghĩ không nên chống cự, nàng phải tìm cách giết hắn, nên phải thay đổi thái độ, từ từ tìm ra sơ hở của hắn.



Cô nương nhỏ cầm đũa lên, ăn hết bát cơm đầy ắp ấy, còn ăn rất ngon miệng, thái độ của nàng thay đổi hẳn hoàn toàn, không còn né tránh ánh mắt của yêu ma kia.

" Có ngon không ? " hắn nhỏ tiếng hỏi.

Tự Anh gật đầu, trông cực kì ngoan ngoãn, hắn thấy lạ, chỉ vừa mới nãy nàng còn khóc, còn cự tuyệt hắn, bây giờ lại trở nên dịu dàng, nghe lời.

Cặp mắt sắc lạnh của hắn không ngừng thăm dò, Tự Anh biết rất rõ hắn nghi ngờ nàng có ý đồ, nên vừa ngọt vừa chua với hắn. Thay đổi cảm xúc, chẳng thèm đoái hoài tới hắn, đặt đũa xuống, trực tiếp đứng dậy, ra chỗ cửa sổ.

Nàng mở tung cánh cửa ấy, ở đây cũng có ánh sáng, còn có những tia nắng của mặt trời chiếu rọi, Tự Anh còn tưởng, ở địa bàn của yêu ma sẽ không nhìn thấy ánh sáng như lời đồn, không ngờ xa nhà rồi nàng vẫn còn được nhìn thấy ánh nắng ấm áp.

Những ánh nắng nhẹ nhàng, thu hút cặp mắt to tròn của nàng khép hờ, ngẩn mặt nhìn lên, bao nhiêu sự mệt mỏi được dịu bớt xuống.

" Nàng thích không ? "

Lương Mặc ở đằng kia hỏi, căn phòng này trước đây vốn không có cửa sổ, nhưng từ lúc hắn quyết định chọn Tự Anh làm yêu phi, mọi thứ trong tòa thành của hắn hoàn toàn thay đổi vì nàng.

Những yêu ma bên ngoài bắt buộc phải thay đổi hình dáng của con người, tránh làm nàng kinh sợ, còn bắt thuộc hạ dưới trướng phải biết nấu ăn cho một con người, tất cả đều phải thật hoàn hảo, dành cho nữ nhân trước mặt hắn.

Tự Anh biết rõ tấm lòng của hắn, vậy mà nàng lại chẳng thèm mở miệng đáp lời hắn, còn lườm nguýt hắn tỏ ý không ưa, nàng trở mặt nhanh khiến hắn dẹp bớt đi nghi ngờ vừa nãy, khiễng chân đến chỗ nàng.

Hắn tự ý ôm lấy eo nàng, tựa cầm lên vai nhỏ, Tự Anh không từ chối, chỉ chăm chú nhìn ra xa xăm, sau cánh rừng bao phủ tòa thành.

" Yêu phi của ta, nàng cứ ngoan ngoãn ở lại đây !

Ta đảm bảo sẽ yêu thương nàng hết lòng hết dạ ! " hắn thì thầm bên tai Tự Anh lời nói đường mật.

Lời đó với hắn là thật lòng, nhưng với Tự Anh là lời nói dối, là xiềng xích của hắn buộc vào chân nàng.

Tự Anh kinh tởm, hất cằm hắn, kéo hai tay hắn ra, nàng tự ý rời khỏi căn phòng, để hắn phải theo sát nàng.

" Tự Anh !

Yêu phi của ta ! " hắn gọi lớn, nàng chẳng thèm đoái hoài.

Cô nương ra ngoài xem tình, quan sát tòa thành này, hôm qua nàng nhìn từ trên không xuống, thấy nó khá nhỏ, bây giờ tận mắt nhìn kĩ, nó lại lớn như cung điện, đâu đâu cũng có yêu ma canh gác như lính canh thành, hoành tráng vô cùng.

" Yêu phi, nàng thấy ở đây có đẹp không ? " hắn vẫn bám theo, lải nhải.

" Không ! " Tự Anh bất mãn đáp, ghét hắn ra mặt.

Nàng bước thật nhanh, từ trên tòa thành nhìn ra nơi cánh rừng, mỗi chỗ nàng đi tới bọn yêu ma nhãi nhép, đều cúi lạy nàng, chúng cung kính nàng như lời dặn của kẻ phía sau nàng.

" Bái kiến yêu phi ! "

Tự Anh nghe, chói tai vô cùng, hai chữ " yêu phi " thật sự quá kinh tởm.

Càng lúc, nàng càng bước nhanh hơn, không muốn nhìn lấy một tên yêu ma nào, còn bịt tai lại, không muốn nghe, bước chân ngắn nhanh lạ thường. Nàng càng đi nhanh, càng làm Lương Mặc ở phía sau, bám mãi theo nàng, khiến nàng phát quạo, quay ra sau quát tháo hắn.

" Ngươi không có chuyện gì làm sao ?

Cứ bám theo ta mãi vậy ? "