Đỗ Đức phi ngựa tới, thi lễ với Porter: - Porter tham mưu trưởng, huấn luyện thường ngày.
- Huấn luyện thường ngày sao? Porter tò mò, đi xung quanh một vòng, Đỗ Đức vẫn đi theo sau hắn, chỉ điểm vào vách tường hỗn loạn cùng đường hầm, Porter cắn móng tay nói thầm: - Thật sự là đang huấn luyện...
Một ngón tay của hắn lại chỉ vào các thương binh mặc hắc giáp có ký hiệu Liên Hoa: - Thế bọn họ làm gì vậy?
Đỗ Đức trầm mặc không nói.
Porter trừng mắt với Đỗ Đức: - Ngươi huấn luyện thì không có gì, nhưng mở rộng lữ đoàn hai... thành Duerkesi có phúc lợi đãi ngộ tốt nhất Lanning, hiện người muốn gia nhập dân tịch New Zealand nhiều tới đâu! Ngươi biết phụ thân ngươi vẫn phải nghiêm khắc khống chế dân cư lãnh địa. Ngươi lại tự ý phê chuẩn hai ngàn người biên nhập quân tịch đồng thời gia nhập dân tịch, Đỗ Đức, ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Vấn đề này vượt quá vấn đề quân sự.
Đỗ Đức vẫn trầm mặc không nói.
Porter lại nói: - Uy, lộ ra chút tin tức đi, ngươi nếu không nói, ta sẽ tìm phụ thân ngươi tới hỏi ngươi.
Hắn mở to mắt, nhìn chằm chằm Đỗ Đức.
Đỗ Đức đột nhiên lấy ra bản đồ từ lưng chiến mã: - Cũng quả nhiên không có giấu nổi đại nhân Porter!
Hắn ngay lập tức mở ra bản đồ địa lý: - Đây là bản đồ phát triển biến hóa chiến cuộc từ khi khai chiến tới này, đại nhân xin xem...
Porter nghe Đỗ Đức giải thích, con mắt càng lúc mở càng lớn: - Angius hỗn đản này, đương nhiên dùng chúng ta làm mồi nhử sao?
Porter giận tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: - Đỗ Đức, ngươi lúc này mở rộng quân đội, tu kiến phòng ngự công sự, là vì...
Đỗ Đức đột nhiên nói: - Đại nhân đoán không sai, xin đại nhân thành toàn.
Porter giơ chân nói: - Không được, ngươi sao có thể mang Francis ra mạo hiểm? Tên đại ngu ngốc kia vốn với quân sự một khiếu không thông.
Hắn phất tay: - Đi, theo ta đi gặp Francis! Nhanh chóng an bài thương binh cùng lữ đoàn hai triệt ly.
Đỗ Đức không có đứng dậy, mà gầm nhẹ: - Đại nhân, Đỗ Đức có mười phần nắm chắc tiêu diệt toàn bộ địch nhân xâm phạm.
Porter bị tiếng hống của hắn chấn động tới sững sờ, xoay người nhìn hắn, Đỗ Đức nhẹ nhàng vỗ bông tuyết trên bản đồ, nói chiến cuộc thêm rõ ràng.
Hôm nay hai bên chiến tuyến trải dài hàng dặm, trên mảnh đất thế này, trăm vạn đại quân Lanning cùng sáu đại quân đoàn của thú nhân tổng cộng tám mươi ba vạn, không phải là chênh lệch lớn. Lúc này như cát trong loạn cục, địa hình phụ cận bộ chỉ huy Lanning cùng thế cục lại hết sức rõ ràng.
Loại rõ ràng đến từ địa hình đơn giản của đại thảo nguyên, một dòng Tinh Hà cung cấp nước cho đại quân, một vùng thảo nguyên, chỉ thế thôi, địa hình cũng không phức tạp.
Đỗ Đức thanh âm trầm thấp lãnh đạm: - Đại nhân xin xem! Bộ chỉ huy của ta lưng dựa vào cổng biên giới Drowning, phòng ngự chiều sâu! Phương bắc có năm vạn hùng hổ hai tộc liên quân, phương tây là dòng Tinh Hà có hai vạn bộ đội xà tộc phong tỏa, mà mặt đông, còn lại sư đoàn hai của Charles phòng ngự bảy phần chủ lực thú nhân, trong đó có cả ba ngàn Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận.
Porter hứng thú, dừng chân, một mặt ăn ô mai, một mặt ân cần hỏi: - Vậy thì sao?
Đỗ Đức bình thản nói: - Với phán đoán của ta, một khi thú nhân rút lui, bọn họ sẽ điều xuất năm vạn hùng hổ hai tộc liên quân chặn đứt phòng ngự trận địa của ta, cùng hai vạn xà tộc ở phía tây hội hợp, thủy lục phối hợp, theo dòng Tinh Hà mà xuống! Mà bộ đội chủ lực ở mặt đông có Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận mở đường, toàn lực đánh vào sư đoàn hai của Charles, sau đó hai lộ sẽ từ hai hướng giáp công bộ chỉ huy của ta.
- Trừ thú nhân phải lưu lại một lượng ngăn cản viện quân bên ngoài của ta tới, lúc này đây, hẳn là sẽ có khoảng mười vạn thú nhân cường công bộ chỉ huy của ta, trong đó có cả Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận chuyên dụng với cửu cấp chiến tranh thánh khí - hậu thổ cự pháo.
Porter nhíu mày nói: - Nhưng bộ chỉ huy của ta chỉ có một lữ đoàn trong tay ngươi, trong đó còn một bộ phận là thương binh mới khỏi! Đỗ Đức, ba ngàn đánh mười vạn, ngươi nói giỡn với ta sao, tự tin sáng tạo ra một kỳ tích trên chiến trường?
Đỗ Đức nhìn chằm chằm bản đồ, vẫn lãnh khốc như trước: - Chiến tranh không tin vào chuyện cười, không tin vào kỳ tích! Đỗ Đức chỉ tin tưởng chính mình.
Porter vỗ bàn "Ba": - Cho ta một lý do tin ngươi.
Đỗ Đức có chút ngước đầu lên, hai mắt khép hờ loé một khe hở, quang mang màu đỏ hiện ra: - Porter đại nhân, xin ngài liếc mắt nhìn khí trời, lại nhìn địa hình, còn có công sự phòng ngự của Đỗ Đức...
Trong trướng bồng, Đỗ Trần với việc phát sinh bên ngoài không hề hay biết. Hắn chỉ quan tâm tới một nhóm thương binh tới có thể khiến hắn mở hoa nhiều ít bao nhiêu?
Lúc này Angius nguyên soái phái người thông báo các tướng lĩnh bộ chỉ huy, bởi vì tướng lĩnh phía trước đốc chiến bất lợi, hắn bí mật đi ra ngoài thị sát tiền tuyến, đi theo chỉ có cao cấp tướng lĩnh cùng thân binh vệ đội, lúc nguyên soái rời đi cũng không lộ ra chút phong thanh.
Mệnh lệnh chiếu cố Đỗ Trần - nếu ngươi dám xuất phong thanh, chờ nguyên soái về nhất định sẽ theo quân pháp xử trí. Đối với việc này, Đỗ Trần chả quan tâm không thấy Angius vác cái mặt khó coi của hắn tới, thật sự là một chuyện may mắn a. Bộ chỉ huy Lanning quy luật vốn có gì biến động, hết thảy đều như dĩ vãng, không có gì gì dị thường. A, ngoại trừ lữ đoàn hai một mực "Huấn luyện thường nhật".
Vài ngày sau, màn đêm phủ xuống, Đỗ Trần vừa mới cùng Dịch Cốt truyền bá giáo nghĩa Đỗ Trần thần giáo, đang đi vào trướng bồng của mình.
Tuyết bay toán loạn, ngôi sao sáng như ngọc trên vai Đỗ Trần đã bị tuyết lấp mất, hắn nhẹ nhàng phủi tuyết đi, nghe thanh âm ầm ầm từ ngoài truyền tới, tuyết dưới chân chấn động: - Dịch Cốt, ngươi xem Porter đâu? Tiểu tử này sao lại cả ngày không thấy bóng dáng?
Dịch Cốt nở nụ cười lạnh - hắn được tướng sĩ coi là thần tượng sùng bái hồi lâu: - Sáng nay Porter đi tới doanh trại, hiệp trợ Đỗ Đức huấn luyện thường nhật.
Rồi lại nhíu mày: - Thiếu gia, thanh âm chiến tuyến phía đông phi thường mãnh liệt, sư đoàn hai của Charles hẳn là chịu áp lực không nhỏ.
Đỗ Trần cùng nhìn phía tây, nhưng lại nói lời bất đồng với Dịch Cốt: - Charles cách chúng ta năm mươi dặm, nhưng tiếng pháo truyền tới nơi này, có thể tưởng tượng trình độ thảm thiết tại chiến tuyến tới mức nào, đêm nay không được nghỉ ngơi rồi, nhất định có lượng lớn thương binh đưa tới...
- Ầm, ầm, ầm, ầm...
Liên tiếp những tiếng vang cắt đứt lời Đỗ Trần, tiếp đó, hai kỵ sĩ cưỡi khoái mã toàn thân đầy máu tươi tiến vào doanh trại, tiếng vó ngựa hỗn độn kinh hồn lạc phách: - Các huynh đệ, đi mau, phòng tuyến sư đoàn hai bị đột phá! Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận cách chúng ta chưa tới ba mươi dặm. Thanh âm tê tâm liệt phế, bọn họ là lính trinh sát bộ chỉ huy, đang lo lắng.
Cơ hồ đồng thời, hai gã thương binh mang trang phục binh lính hậu cần chạy từ phía tây bộ chỉ huy tới: Thú nhân ở phía tây Tinh Hà đột nhiên tăng binh, mấy vạn thú nhân đã đột phá phòng tuyến đánh tới.
Đỗ Trần thần sắc biến đổi: - Dịch Cốt, lập tức thông tri Đỗ Đức, để cho hắn mang binh phá vây. Một ngàn năm trăm huynh đệ của ta, ít nhất... cũng phải mang về cho ta một ngàn.
Hắn chạy về phía doanh trại, trên cao, cúi đầu nhìn xuống vách tường rầm rạp như mê cung, nháy mắt, hắn ngẩng đầu, nhìn lên, chiến đội của thú nhân ẩn ẩn hiện ra, phẫn hận nói: - Đáng chết, bọn này cản đường! Dịch Cốt, lát nữa ta cùng ngươi liên thủ mở đường cho các huynh đệ.
Bầu trời u tối, mặt đông, một đội cự thú màu vàng dẫn theo quân đoàn thú nhân, tựa như cương thiết tiến tới, phía tây, ngàn vạn thủy xà ngẩng đầu thè lưỡi, theo dòng xuống, mà bên bờ sông mấy vạn hùng thú nhân rít gào thanh trừ các công sự phòng ngự Lanning, như đao sắt, chân không chút dừng! Nhưng mục tiêu bọn hắn là - bộ chỉ huy Lanning, chỉ có lữ đoàn hai cùng hơn trăm văn chức quan quân, còn có lượng nhỏ bộ đội cảnh giới bên ngoài, trong vòng một ngày, dụng băng tuyết đánh tan phòng ngự công sự.
- Con mẹ nó, bộ đội tại tiền tuyến làm cái gì vậy? Phụ cận bộ chỉ huy chúng ta còn có ba vạn đại quân a, sao lại để thú nhân mau chóng đánh tới?
- Bớt nói nhảm, đi mau! Vừa rồi huynh đệ đi điều tra nói, thú nhân tới có mười vạn. Mười vạn a.
- Xong hết rồi, chúng ta xong rồi, lai nhìn ánh sáng vàng nọ... là cửu cấp hậu thổ pháo! Là Hoàng Kim Bỉ Mông chiến trận, chúng ta không chạy thoát được đâu...
- Ngừng khóc con mẹ nó đi! Còn không thấy sao? Chúng ta là mồi dụ! Đáng chết, liều mạng, chết cũng phải kéo theo hai tên bồi táng.
Văn chức quan quân cùng bộ đội cảnh giới tất cả đều rối loạn. Đúng vậy, bọn họ là quân nhân đã được huấn luyện, nhưng bị chủ soái ruồng bỏ, sắp gặp phải sự đồ lục của mười vạn thú nhân, còn phá hủy phòng tuyến trong lòng bọn họ. Trong chỉ huy sở, quan quân văn chức chạy ra khỏi trướng bồng, tứ tán bôn đào, nhưng vừa ra khỏi cửa, bọn họ liền thấy được tường băng, đường hầm hỗn độn trước mắt.
Lúc này một thanh âm lạnh như băng truyền tới: - Theo dấu hiệu trên tường băng, theo thông đạo đi về phía trước, địa đạo dưới đất sẽ đưa các ngươi bình an rời khỏi đây.
Một tiếng này tuy lạnh, nhưng nghe trong tai lại như tiếng của trời cao.
Đỗ Trần cũng nghe được, hắn vừa mới tới doanh trại lữ đoàn hai, vừa thấy tình hình trước mắt, hắn sửng sốt một chút - tất cả thương binh đều thay đổi trang phục thành phòng quân Duerkesi với dấu hiệu Liên Hoa, cùng hợp với người lữ đoàn hai, mỗi người đều cầm một vũ khí quân dụng, cúi người đứng sau công sự phòng ngự, trong tay một thanh trường kích sắc bén, bên ngoài tiếng bước chân rầm rập của thú nhân, tiếng ầm ầm của pháo, nơi này vẫn không một tiếng động.
Đỗ Đức hai mắt khép hờ, cầm trường kích, đứng trước quân trận: - Lữ đoàn hai, ba ngàn tướng sĩ ở đây, nguyện tiêu diệt hết thú nhân xâm phạm cho nghĩa phụ. Liên Hoa Bảo Giám