Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 60: Bệnh Viện Tâm Thần



Bệnh viện tâm thần Vạn An.

Mưa rả rích suốt một ngày khiến không gian càng chìm trong sự ảm đạm, u ám.

Bệnh viện tâm thần Vạn An không quá lớn, lại nằm trên con đèo hẻo lánh, phía sau là rừng núi mênh mông, khiến ai đi qua cũng đều có cảm giác ớn lạnh rùng mình.

Ngày trước nơi đây vốn là một bệnh viện trọng điểm ở trong vùng với đầy đủ các khoa khám chữa bệnh khác nhau.

Do sau này bệnh viện mới được thành lập các y bác sĩ đều rời đi hết, chỉ còn một số ít ở lại, tiếp nhận những bệnh nhân lớn tuổi hoặc là mắc bệnh đãng trí không thể cứu chữa.

Trong số đó có những người bị bệnh tâm thần cũng được gửi đến, cứ như vậy sau nhiều năm nơi này nghiễm nhiên biến thành một trại giam tâm thần mà không ai muốn đến.

Lúc này đã đến giờ cơm chiều, một nữ y tá với thân hình to cao, thô kệch, tay đẩy theo chiếc xe chứa đầy những tô cơm. Bên trong tô là thức ăn đã được trộn lẫn với nhau, cho dù nhìn kỹ cũng không thể nhìn ra đó là gì.

Chiếc xe từ từ đi vào khu đặc biệt.

Nơi này ẩm thấp, hôi hám, ngay cả đèn trần cũng mờ nhạt, heo hắt, không khác gì một trại giam tập chung cũ nát.

Đây là khu vực dành cho những bệnh nhân tâm thần nặng, có khuynh hướng bạo lực, bọn họ không thể tự do đi lại trong khuôn viên bệnh viện, chỉ có thể bị xích một chỗ, giống hệt như những chú chó mắc bệnh dại.

Không những vậy, vì không làm chủ được hành vi của mình cho nên có một số người sẽ đi vệ sinh ngay tại phòng, điều này khiến cho cả khu vực lúc nào cũng trong tình trạng bốc mùi hôi thối, khó chịu.

Lúc này giọng nói ồm ồm đầy uy lực, xen lẫn tiếng gậy sắt leng keng của nữ y tá vang lên:

“Ăn cơm nào! Ăn cơm nào! Nhanh ra lấy đồ ăn đi!”

Cô ta chính Ôn Bích, quyền lực không khác gì trưởng trại.

Ngay lập tức không gian ồn ào như vỡ trận, đám bệnh nhân tâm thần nghe thấy ăn liền bổ nhào về phía cửa sắt, hai tay vươn hẳn ra ngoài mà ngoe nguẩy.

Sau một hồi, chiếc xe dừng lại ở một căn phòng cuối cùng trên hành lang. Ngôn Tình Hay

Không gian trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa lộp bộp bên ngoài, xen lẫn tiếng gió rít khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Ở trên giường là một người phụ nữ đang ngồi im bất động. Trong bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, cơ thể cô ta trông thật gầy gò, yếu ớt.

Gương mặt cô ta tiều tụy, hốc hác, không còn chút huyết sắc nào. Hai mắt thì trũng sâu, vằn tia máu đỏ, giống như thể đã lâu rồi chưa được ngủ vậy. Thêm nữa trên trán còn có một vết sẹo dài trông rất quỷ dị.

Mười đầu ngón tay của cô da thịt đều bị nứt toác ra, rồi máu tươi khô cứng lại, bện vào nhau. Ở phía dưới hai chân cũng không khá hơn, nhìn kĩ còn có dấu răng bị động vật cắn, chưa khép miệng.

Cô ngồi như tảng đá trên giường, hai mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Có ăn không hả? Không ăn tôi đổ cho chó ăn nhé!”

Lần nữa tiếng nói ồm ồm vang lên, kèm theo đó là ánh mắt đầy nộ khí của Ôn Bích.

Người phụ nữ chầm chậm quay đầu nhìn, từ hướng này mới thấy rõ gương mặt vốn dĩ xinh đẹp, tươi tắn trước kia chỉ trong thời gian ngắn đã trở nên tàn tạ, xơ xác đến không thể nhận ra.

Hiểu Tinh run rẩy bước đến gần, mấp máy đôi môi khô nứt đang rỉ máu, khó khăn hỏi: “Khi nào tôi mới được ra khỏi đây?”

“Khi nào khỏi bệnh hẵng hay.” Ôn Bích không thèm nhìn cô, đáp.

“Tôi không bị bệnh.” Cô gằn lên.

“Có ai vào đây mà nói rằng mình bị bệnh đâu.”

“Tôi thật sự không có bệnh! Tôi phải nói với các người bao nhiêu lần nữa đây? Tôi hoàn toàn bình thường, không có bệnh gì hết!” Cô nhìn chằm chằm vào Ôn Bích đầy phẫn uất.

“Bớt lải nhải đi! Thật là phiền phức, cô cứ chờ mà nói những điều đó với mẹ mình.” Cô ta một chút cũng không để tâm đến lời cô, còn bày ra dáng vẻ khó chịu.

Hiểu Tinh áp tới, hai tay nắm lấy song sắt lạnh lẽo, cuồng nộ hỏi: “Bà ta đâu? Tôi muốn nói chuyện với bà ta!”

Ôn Bích không hề biểu lộ một chút sắc thái nào.

Cô ta đã làm nhiều năm ở đây cũng từng tiếp nhận rất nhiều thể loại bệnh nhân, nhưng mà lần đầu tiên cô ta chứng kiến cảnh tượng một cô gái bị tai nạn được đưa vào đây, lại còn được chính mẹ ruột của mình đưa vào.

Bà ta cho bọn họ biết, trước đó cô đã bị bệnh rối loạn lưỡng cực lo âu, còn đưa ra bệnh án ở Mỹ. Và nói sau này bệnh của cô đã chuyển biến nặng, sang dạng tâm thần hoang tưởng.

Cụ thể bà ta còn nói cô chưa kết hôn sinh con, nhưng suốt ngày tự cho mình đã có đứa con 7 tuổi, còn nói phải đi gặp nó cho bằng được, vì không có cách nào khác nên bà ta mới phải đưa cô vào đây.

Ban đầu bọn họ còn nửa tin nửa ngờ cho rằng một cô gái xinh đẹp khí chất như vậy không thể nào lại mắc căn bệnh đó, nhưng tất cả đã thay đổi cho đến khi cô tỉnh dậy, liên tục nói những điều mà mẹ cô đã nói với bọn họ, thêm vào đó bà ta đã đưa một khoản tiền rất lớn, hòng để bịt miệng những người giam giữ cô.

Đến đây thì bọn họ đã hiểu, việc cô có bệnh hay không cũng không còn quan trọng nữa, bởi lẽ biến không thành có, đối với bọn họ mà nói là việc dễ như trở bàn tay.

Ôn Bích nhìn dáng vẻ khổ sở của cô liền cười mỉa mai: “Làm sao tôi biết được.”

“Các người làm như thế này là giam giữ người trái pháp luật, tôi nhất định sẽ kiện các người ra toà.” Đôi mắt Hiểu Tinh lòng sọc tia máu đỏ, chứa đầy giận giữ.

“Thật là buồn cười thân mình còn chưa lo nỗi bày đặt kiện người khác. Cô ngu ngốc như vậy cho nên mới bị vào đây đấy!”

Ngay cả một đứa trẻ cũng nhìn ra, kẻ bị ném vào đây chính là kẻ bị ruồng bỏ.

Hiểu Tinh phẫn uất cuộn chặt hai bàn tay, so với sự tức giận thì đau đớn trong lòng cô còn lớn hơn cả.

Cô không hiểu tại sao mẹ cô lại đối xử với cô như vậy?

Tại sao bà ta lại có thể tàn nhẫn độc ác đến thế? Cô là con gái ruột của bà ta cơ mà?

“Thế nào có muốn ăn cơm không hay định tuyệt thực? Kể cả cô có chết ở trong đây thì cũng không ai để ý đến cô là đâu.” Vừa nói cô ta vừa đưa tô cơm qua khe hở cho cô.

Hiểu Tinh cắn chặt cánh môi khô rướm máu.

Cô không thể nào chết ở đây được, cô còn chưa gặp được con gái, còn chưa gặp được Mạc Ngôn, nên tuyệt đối không thể chết được…

Cô nén đau thương xuống, rồi từ từ đưa tay ra. Tuy nhiên vừa cầm lấy, đã bị Ôn Bích giáng cho một cái bạt tai.

Cả người Hiểu Tinh ngã xuống sàn, tô cơm theo đó cũng rơi xuống, đổ vương vãi.

Qua cánh cửa sắt, giọng nói đáng sợ mang theo sát khí của cô ta vang lên:

“Liệu hồn đấy! Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn thêm một lần nào nữa. Nếu có lần sau không phải chỉ chân thôi đâu, mà tôi sẽ cho chó cắn nát mặt cô ra!”