Bên ngoài trời vẫn mưa lớn không có dấu hiệu dừng lại, bóng đêm tràn xuống càng thêm phần lạnh lẽo.
Rất lâu sau khi Ôn Bích rời đi, Hiểu Tinh mới lê được cơ thể đầy thương tích ngồi dậy, tay cô run run mò mẫm từng chút đồ ăn ở dưới sàn, cho vào miệng.
Mùi đồ ăn cộng với bụi bẩn khiến dạ dày cô kích thích muốn nôn ói, nhưng mà như vậy cô càng điên cuồng nuốt vào.
Nếu mẹ cô muốn cô phải chết một cách đau đớn ở đây thì cô càng phải kiên trì mà sống, bằng bất cứ giá nào cũng phải sống…
Bệnh viện Thượng Hải.
“Cha ơi hôm nào có tuyết đầu mùa thế?”
An Nguyệt nằm trên giường bệnh, ánh mắt chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa kính, nhỏ giọng hỏi.
“Cha cũng không biết nữa, để lát cha xem dự báo thời tiết như thế nào nhé!” An Mạc Ngôn lúc này đang đi tất chân cho cô bé, ôn nhu đáp.
“Nếu như tuyết đầu mùa rơi vào lúc sáng thì cha gọi con dậy có được không?”
“Con yên tâm! Nhất định cha sẽ gọi con dậy, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau ngắm tuyết đầu mùa.”
“Giá mà có thêm chị Hiểu Tinh nữa thì tốt biết mấy nhỉ…” An Nguyệt thở dài một hơi, ngừng lại một chút rồi mới tiếp lời: “Mà sao chị ấy vẫn chưa đến thăm con, hay là chị ấy không muốn gặp con nữa.”
Đáy mắt cô bé hiện rõ nỗi buồn.
Nghe con gái nhắc tới Hiểu Tinh, tâm trạng hơi bình ổn của hắn lại đau đớn như dao cắt, Hiểu Tinh sống chết thế nào còn chưa rõ, nên hắn cũng không dám nói sự thật cho An Nguyệt biết.
An Mạc Ngôn bước tới ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đặt bàn tay An Nguyệt vào trong chăn, rồi bày ra vẻ mặt tự nhiên, mỉm cười nói:
“Không phải đâu nhóc con, là do chuyện con về nước điều trị cha chưa nói cho cô ấy biết thôi. Hơn nữa nếu nhìn thấy con ốm như thế này cô ấy chắc chắn sẽ lo lắng đến đổ bệnh mất, con biết cô ấy là người rất dễ xúc động mà.”
Ánh mắt An Nguyệt nổi lên một tia ngờ vực: “Hay cha đã làm gì khiến chị ấy không vui?”
“Con đang nghi ngờ cả cha mình sao?” Ấn đường An Mạc Ngôn hơi nhíu lại.
“Hay thế này nhé, chuẩn bị đợt vào thuốc sắp tới con ráng ăn cho tăng cân, chỉ cần như vậy cha sẽ đưa cô ấy đến đây gặp con.”
“Như vậy có được không?”
“Được chứ, nếu tăng cân khuôn mặt con sẽ dễ thương hơn, mà như vậy cha cũng không sợ bị cô ấy mắng là không biết cách chăm con nữa.”
“Nếu vậy thì con sẽ chăm chỉ ăn thật nhiều.” An Nguyệt vui vẻ cười lớn, đôi mắt lấp lánh như sao.
Đúng lúc này điện thoại của An Mạc Ngôn đổ chuông, là Trạch Lôi gọi đến. Vừa cầm máy đã nghe thấy giọng nói khẩn trương của hắn vang lên:
“Anh Ngôn! Cuối cùng bà ta cũng chịu nói ra tung tích của chị Hiểu Tinh rồi!”
Trong khoảnh khắc ánh mắt của An Mạc Ngôn không giấu được sự kinh ngạc xen lẫn hạnh phúc, nhưng rất nhanh liền quy về bình tĩnh cực hạn.
Hắn cũng đang định đến gặp bà ta, thật hay hôm nay cũng là ngày cuối cùng mà hắn đã giao hẹn.
Nhưng không lý nào bà ta lại chịu mở miệng dễ dàng như thế, chắc chắn là có nguyên nhân gì rồi.
Sau khi tắt máy hắn dỗ dành An Nguyệt mấy câu, còn cẩn thận căn dặn người phụ trách chăm sóc cô bé cho thật tốt, xong xuôi mới an tâm rời đi.
Lúc này đã 8 giờ tối, Trạch Lôi đã đứng chờ hắn bên ngoài biệt thự nhà họ Hà, vừa thấy hắn xuất hiện đã vội vàng chạy tới.
“Anh! Bà ta nói muốn trực tiếp nói chuyện với anh.”
“Để xem bà ta muốn giở trò gì!”
Lúc hai người đi vào đã thấy Lệ Oánh ngồi uy nghi trên ghế lớn sô pha, hai tay đặt trên đùi, phong thái cao ngạo không chút sợ hãi nào.
“Tốt nhất bà nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói, bởi không có cơ hội thứ hai nào dành cho bà đâu!”
Vừa vào An Mạc Ngôn đã cất giọng đanh thép cùng theo đó là ánh mắt đầy sát khí khiến người ta ớn lạnh.
Lệ Oánh lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt uỷ khuất ngay cả âm phát ra cùng nhẹ nhàng lạ thường:
“Tôi biết, tôi đến giờ không còn đường lui nữa rồi! Hơn nữa mấy ngày qua nhìn thấy cậu hao tâm tốn sức vì Hiểu Tinh như vậy tôi thật sự cũng mềm lòng. Cậu đừng trách tôi, sỡ dĩ trước đó tôi không dám nói ra tung tích của con bé là vì sợ cậu sẽ làm hại nó, dù sao nó cũng là con gái của tôi cơ mà, tôi không lo lắng sao được, nhất là khi người đó lại là dân xã hội đen như cậu…”
“Bớt lải nhãi đi! Tôi không thừa thời gian nghe bà kể chuyện.” Ánh mắt An Mạc Ngôn sắc bén như lưỡi dao, khiến người ta khiếp sợ.
“Cậu nóng vội thế làm gì, không phải chúng ta nên bàn đến….điều kiện sao?”
“Điều kiện? Bà còn dám đặt điều kiện với tôi?”
Trong phút chốc Lệ Oánh liền trở về dáng vẻ thực sự của mình, trơ tráo đáp: “Đã là giao dịch thì đôi bên đều phải có lợi, tôi là người làm ăn mà không thể nào lại ra về tay trắng được.”
“Vậy bà muốn gì?” An Mạc Ngôn cố nuốt xuống một ngụm tức khí, hỏi.
Đến đây thì Lệ Oánh nhanh chóng đưa ra một chiếc thẻ đã chuẩn bị từ trước, đặt lên bàn, rồi cao giọng đề nghị:
“Ngay bây giờ chuyển 10 vạn tệ vào đây!”
“10 vạn tệ? Bà bị điên à? Bà biết mình đang nói cái quái gì không? Bà tưởng mình đang đi cướp ngân hàng hả?” Trạch Lôi đứng ngay cạnh An Mạc Ngôn nghe thấy vậy liền tức giận xông lên phía trước, chỉ tay mắng chửi.
Lệ Oánh trừng mắt đáp trả: “Chỉ có 10 vạn tệ mà cảm thấy nhiều sao? Nó còn chẳng thấm vào đâu so với việc các cậu đánh sập Triệu gia cả, đó là tôi nể tình đã bỏ bớt đi một số 0 rồi đấy!”
“Mụ già tham lam này…” Trạch Lôi nghiến chặt răng, tay nắm thành quyền, chỉ hận không thể đánh cho bà ta một trận.
“Được! 10 vạn thì 10 vạn, tôi sẽ lập tức chuyển cho bà.” Giọng An Mạc Ngôn dứt khoát vang lên.
“Anh Ngôn!”
“Chưa hết! Tôi còn muốn một vé đi Mỹ vào ngày mai.” Lệ Oánh vẫn tự tin ra tiếp điều kiện.
“Muốn cao chạy xa bay sao?” Tầm nhìn của An Mạc Ngôn hơi hạ xuống.
“Đằng nào thì cậu cũng không ưa gì tôi, mà tôi lại càng không ưa gì cậu, hơn nữa nếu như Hiểu Tinh chọn cậu thay vì chọn người mẹ của nó, thì tôi ở lại phỏng có ích gì, chi bằng biến đi cho khuất mắt, như thế không phải đúng ý cậu sao?” Bà ta nở một nụ cười nhàn nhạt, mỉa mai.
“Bà bằng lòng từ bỏ cô ấy?”
“Không từ bỏ thì làm được gì? Giữ một đứa con gái mà tư tưởng lúc nào cũng muốn bỏ trốn, liệu có giữ nỗi không?”
“Được rồi…tôi sẽ cho người chuẩn bị vé máy bay, bà mau nói đi Hiểu Tinh đang ở đâu?”
Chần chừ một lát Lệ Oánh mới lên tiếng: “Con bé hiện tại đang ở bệnh viện phục hồi chức năng Bách Lý.”
“Bệnh viện Bách Lý? Nó ở đâu? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
“Đây là bệnh viện nằm ở phía tây thành phố, từng được cha của Hiểu Tinh gây dựng quỹ ủng hộ cho nên tôi mới đưa con bé đến đó điều trị, cậu cũng biết mà, Hiểu Tinh chẳng phải bị tai nạn xe sao?”
Trạch Lôi đúng là cánh tay đắc lực của An Mạc Ngôn, Lệ Oánh vừa dứt hắn đã tra ra được thông tin của bệnh viện trên điện thoại, rồi đưa cho An Mạc Ngôn xem.
Quả nhiên bệnh viện này có liên quan đến Hà gia, nhưng mà lời người đàn bà này nói có mấy phần chính xác đây?
Thấy biểu hiện không đáng tin của An Mạc Ngôn như vậy, Lệ Oánh liền nhanh chóng nhấn mạnh: