Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 107: Suy sụp



2 ngày sau…

Hôm nay, là ngày diễn ra tang lễ của Kai…

Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, từ những pháp sư cốt cán trong hội đồng, tới những thành viên hoàng gia, đội ám vệ, cận vệ, các pháp sư thuộc các cấp…

Họ đều mặc y phục đen, không khí vẫn u ám hệt như ngày quốc tang của hoàng đế đệ tứ cách đó không lâu…

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Fressia đã chịu tổn thất quá lớn…

Lucas đứng tần ngần trước mộ phần của Kai, tay nắm chặt lại…

“Kai, sao con lại liều lĩnh như vậy…”

Audrey đứng thẫn thờ trước mộ phần của Kai, đặt sợi dây chuyền lên trên bia đá, rồi cúi đầu: “Anh đã về nhà rồi, Kai…Cảm giác yên bình quá, đúng không…”

Mira khóc nấc lên, cô không thể nào nguôi ngoai cú sốc này. Yue và Rina đứng bên cạnh vỗ vai an ủi cô. Jeck cũng không kìm được mà rơi nước mắt…. Cập‎ nhậ𝐭‎ 𝐭𝘳uyện‎ nhanh‎ 𝐭ại‎ #‎ 𝐭‎ 𝘳ùm𝐭𝘳uyện.Vn‎ #

Elric, Alice và Meine đứng tần ngần tại chỗ. Họ dù sao cũng là những đồng đội, từng sát cánh qua bao nhiêu trận chiến, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy…



Anders và Roy cùng đem hoa lên dâng mộ, rồi hỏi nhau: “Ondo, cậu ấy đâu rồi?”

“Tớ cũng không biết…” – Rina đứng đằng sau đáp lời hai người.

Phải, tất cả đều có mặt, chỉ trừ một người…



Ở một cánh đồng ở vùng ngoại ô, cách thủ đô Ovis 1km…

Ondo nằm dài trên bãi cỏ xanh, ngước mắt nhìn lên bầu trời vô định…

Bầu trời xanh vẫn yên bình đến thế…

Hôm nay là tang lễ của Kai, người thầy, cũng là người anh trai đầu tiên của Ondo…

Anh cũng mặc trên mình bộ y phục màu đen, nhưng không đủ dũng cảm để đối diện với sự thật…

Anh ngồi bật dậy, nắm chặt hai bàn tay…

Phải, đôi bàn tay run rẩy đó, chính là thứ mà anh đã dùng để chấm dứt cuộc đời của Kai…

“Hức…” – Nước mắt anh không ngừng rơi, 2 ngày qua, từ lúc thoát khỏi cái nơi lạnh lẽo và chết chóc đó, Ondo không tài nào ngủ được. Hình ảnh đó vẫn ám ảnh anh, đôi mắt của quỷ, cơ thể bán quỷ, những lời căn dặn cuối cùng của Kai, dáng vẻ ngã quỵ của Kai khi trúng đòn chí mạng của Ondo, tất thảy mọi thứ đều làm anh như trải qua cơn ác mộng dằn vặt nhất đời mình…

“Ondo à…” – Giọng nói của Rina vang lên phía sau…Ondo không dám quay mặt lại, chỉ khẽ gạt đi nước mắt, rồi hạ giọng: “Cậu tới đây làm gì?”

Rina thở dài, cô tiến tới, ngồi xuống cạnh Ondo: “Tới xem cậu ra sao. Không được à?”

“Cậu về đi, tớ muốn ở một mình”.

Rina vươn tay vỗ vai Ondo, rồi nhẹ nhàng nói: “Đây thật sự, không giống cậu chút nào…”

“Tớ hèn nhát lắm đúng không?”

“…” – Rina không nói gì.

Ondo nhìn đôi tay của mình, rồi gạt phắt đi tất cả suy nghĩ hiện có. Anh đứng dậy, cố gắng rời thật nhanh khỏi Rina. Rina chỉ đáp lại:

“Nếu cậu hèn nhát, đã chẳng có vết sẹo kia trên mặt cậu. Tớ nói thật đấy…”

Ondo cắn chặt răng, rồi bỏ chạy khỏi đó. Cảm giác trốn chạy này…

Anders, Roy và Yue nấp ở sau bụi cỏ từ từ đứng dậy. Anders liền bảo:

“Có lẽ thời gian này, chúng ta nên để cho cậu ấy một mình”.

Rina không khỏi lo lắng. Từ khi quen biết Ondo đến giờ, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến anh suy sụp tới vậy…



“Ondo, mẹ dọn sẵn thức ăn rồi, con nhớ ra ăn nhé” – Mẹ của anh gõ cửa liên tục, nhưng Ondo chỉ đáp: “Vâng”.

“Anh à…” – Mẹ của Ondo quay sang nhìn Lucas. Ông nắm tay trấn an vợ, rồi bảo: “Để anh”.



“Ondo, cha vào được không?”

“…”

“Con không nói gì là cha vào đấy nhé”.

“…”

Cánh cửa hé mở, Lucas bước vào. Cả căn phòng nom rất lộn xộn, những cuốn sách yêu thích, những bức tranh, tấm ảnh đều bị lật tung cả lên. Trên tường có vết máu rải rác. Lucas liếc nhìn bàn tay của Ondo. Bàn tay anh rướm máu, từng giọt máu nhỏ tí tách xuống sàn…

“Cha tới đưa cho con thứ này” – Ông đặt thanh kiếm có gia huy của tộc Prym, thứ mà Ondo đã bỏ quên sau trận chiến đó…

“Một thằng nhóc mồ côi ở khu ổ chuột gần đó đã mang nó tới chỗ ta, xem ra nó cũng đã chứng kiến trận đánh đó”.

“Cha muốn gì?” – Ondo gục mặt xuống đầu gối, tủi hờn hỏi. Lucas đứng im chừng vài giây, rồi trả lời: “Ondo, ngẩng mặt lên”.

Ondo từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt đã đỏ hoe vì nước mắt, ẩn sâu bên trong đôi mắt ấy, hoàn toàn không có gì cả, mọi thứ trở nên trống rỗng…Bộ y phục đen từ sáng vẫn chưa thay ra…

“Đây là bộ dạng của một pháp sư cấp A sao? Ondo?”

“Những gì cha muốn nói, chỉ có nhiêu đó thôi à?” – Ondo trừng mắt nhìn ông. Ánh mắt Lucas vẫn không biến chuyển, ông đã quá quen với những kiểu tâm lí như vậy rồi…

“Kai là một đứa nhóc rất tốt bụng, lúc nào cũng sống hết mình với thứ gọi là hòa bình và công lí. Từ khi ta nhận nuôi nó tới giờ, ý chí của nó chưa bao giờ thay đổi”.

“…” – Ondo vẫn im lặng.

“Nhưng, nó đã chết rồi”.

Ondo đập tay lên tường, ánh mắt oán trách nhìn Lucas: “Cha đang có ý gì đây!!? Cha định khi nào mới nói với con về cái sự thật chết tiệt đó!!!”

Lucas nghiêm nghị nhìn anh: “Phải. Kai chính là 1 trong nhiều đứa trẻ bị quỷ thuật thao túng. Trong cuộc chiến giữa các nước, ta đã vô tình gặp thằng bé khi nó có hắc ấn của quỷ. Bọn tà quỷ đã dùng những đứa trẻ lạc lối này để đánh lạc hướng quân đội các nước, rồi nhân cơ hội đó phản công. Trẻ con ấy mà, lúc nào cũng là yếu điểm của những người khác…”

“Con nói đúng. Kai, chính là bán quỷ của tà địa. Cũng chính người cha này đã dạy nó cách kiềm chế quá trình quỷ tiến hóa. Nhờ vậy nó mới cầm cự được lâu tới vậy”.

Ondo ngơ người. Anh nói: “Tại sao…tại sao cha lại không nói cho con biết…”

“Con còn quá non dại để biết sự thật này, Ondo. Một đứa đã sống yên ổn từ nhỏ đến lớn, chưa hiểu cảm giác mất mát của chiến tranh là gì, sẽ không bao giờ cảm nhận được những gì khắc nghiệt mà Kai đã chinh qua. Hơn nữa, nếu có kẻ khác biết được sự thật này, thì Kai nhất định sẽ chết. Thằng bé đã được ta căn dặn rất kĩ để giấu đi sự thật này…Còn nữa, nếu con biết Kai là quỷ giống như những kẻ đã sát hại hoàng đế đệ tứ và đệ lục, con dám chắc tới đó con sẽ đủ bình tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện không?”

“Vậy nên, cha đã dạy cho anh ấy thiết xa thuật, để khắc được sức mạnh của quỷ bên trong…Nhưng chẳng phải bọn quỷ đó không nên sống trên đời à? Cha có ý đồ gì mà lại đưa anh ấy trở về, giấu giếm tất cả suốt 17 năm như vậy?” – Nước mắt Ondo rơi lã chã.

Lucas quay lưng: “À…chỉ là dáng vẻ ngây ngô của nó lúc cha tìm thấy, nó rất giống con, Ondo…ta không thể nào xuống tay. Ngay cả một kẻ chinh chiến nhiều như ta, cũng có những giây phút yếu mềm như vậy…”

“Hả…” – Ondo run rẩy…

“Con có biết không. Đây là lần đầu tiên con trải qua cảm giác của ta và Kai, trải qua những cuộc chiến khốc liệt như vậy. Kinh nghiệm là điều con còn thiếu, huống hồ đối thủ của con lại là bọn Nora. Kai cho tới phút giây cuối cùng, vì tin tưởng con, nên nó mới dám mở cánh cổng phong ấn quỷ thuật. Liều mạng dùng thứ ma thuật tà ác để giết chết kẻ thù, cũng để bảo vệ con. Thằng bé bảo con giết nó, cũng chính là để bảo vệ cho cả con và mọi người…

Ondo hoàn toàn cứng người. Cho tới phút giây cuối cùng, những gì Kai làm, cũng chỉ để bảo vệ Ondo, người mà anh coi như em trai yêu quí…

“Còn con. Nếu con nghĩ bản thân mình vì quá yếu đuối nên mới đẩy Kai vào bước đường cùng, thì con hãy làm gì đó, để chứng minh sự hi sinh của thằng bé ấy là không vô nghĩa đi. Thằng bé hi sinh mạng sống cho con để con ngồi khóc lóc, tuyệt vọng như một kẻ không ra gì sao!?” – Ông nổi giận.

“Giải phóng hết những gì uất ức trong lòng con, rồi hãy làm gì đó có ích đi, Ondo! Con bây giờ không còn là đứa trẻ phá phách cần được bảo vệ như lúc trước nữa đâu.” – Lucas trừng mắt, rồi rời khỏi phòng của con trai.

Ondo đứng dậy, từ từ đi đến thanh kiếm của mình…Anh nhìn nó, rồi chợt nhớ đến lời cuối cùng của Kai dành cho mình:

“Anh…mãi là anh của em, Ondo…”

Ondo cắn chặt răng, nước mắt một lần nữa lại rơi. Anh gục mặt xuống sàn, hét thật lớn, tiếng hét tuyệt vọng của anh như trút hết những nỗi niềm, những uất hận trong những ngày tăm tối vừa qua…

Lucas đứng bên ngoài phòng con, thở phào: “Ondo…Từ giờ, con phải trưởng thành hơn rồi…”